Chiếc Hộp Báu Của Ông Nội

Chương 7

Chương 7
Tờ giấy vàng và chiếc hộp đều bị Đinh Chính Khanh mang đi, cuộc sống của tôi lại quay về yên ổn.
Cái võng tôi đặt mua online cuối cùng cũng được giao tới. Tôi lắp nó ngay trước cửa tiệm vàng mã, pha một ly trà, tận hưởng hiếm hoi một buổi chiều an nhàn.
Tôi vừa định nhận lời đi dạo phố với nhỏ bạn thân, thì Đinh Chính Khanh từ ngoài bước vào. Theo sau anh là cả chục người đàn ông mặc đồ cực kỳ nghiêm chỉnh.
Còn có người đẩy theo một xe bán bánh kẹp, bắt đầu bày hàng ngay trước tiệm tôi...
Tôi nói nè, cái tiệm của tôi nằm hẻo lánh thế này, đem xe bán bánh tới đây bán, có phải cố ý muốn mọi người biết bọn họ là người của ai không?
Tôi hỏi: “Chú Đinh, có chuyện gì à?”
Anh không vòng vo, bước tới gần rồi nói nhỏ: “Cấp trên mời em đến gặp một chuyến.”
Hả? Cấp trên á?
Tôi... tôi... tôi chưa từng gặp, không có kinh nghiệm luôn: “Không đi được không?”
“Không được, đây là mệnh lệnh.”
Thế là tôi đành mặt mày ỉu xìu leo lên xe, trên đường còn bị yêu cầu đeo bịt mắt. Nếu không phải tôi biết rõ thân phận của Đinh Chính Khanh, tôi thật sự nghĩ mình bị bắt cóc rồi.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng tôi cũng được xuống xe.
Nhưng ngay cả lúc xuống, tôi vẫn chưa được tháo bịt mắt, chỉ có thể để Đinh Chính Khanh dắt tay tôi đi tiếp.
Anh liên tục nhắc tôi cẩn thận bậc thang, hơi thở nóng hổi phả lên tai làm tim tôi đập thình thịch.
Không biết đã qua bao nhiêu cánh cửa, tôi cuối cùng cũng được tháo bỏ bịt mắt.
Trước mắt là một căn phòng làm việc nhỏ, bên trong ngồi ba ông lão trông rất hiền hậu.
Tôi xúc động đến đỏ cả mặt! Là mấy nhân vật lớn, thường thấy trên tivi ấy!
Người ngồi giữa nhìn thấy tôi, cười hiền: “Cháu là cháu gái của Lưu Man Tử?”
Tôi hơi ngạc nhiên sao ông biết tên ông nội mình, nhưng cũng hiểu rõ ba người này không phải người tôi có thể cư xử tùy tiện, liền ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ phải ạ.”
“Ừm, cháu giống ông nội lắm.”
Trong giọng nói là sự thân thiết, chắc ông ấy từng quen ông nội tôi.
“Lưu Man Tử là một trong mười nhân vật truyền cảm hứng nhất Hoa Hạ. Mười năm trước, chính tôi là người tự tay trao huân chương cho ông cụ đó. Ai mà ngờ được...”
“Thôi, vào việc chính đã.” Một ông lão khác ngắt lời ông ấy.
Nhưng ông kia không hề giận, chỉ cười hề hề: “Đúng đúng đúng. Niệm Niệm à, cái hộp cháu giao cho bọn chú, bọn chú đã xác nhận rồi – đúng là có thể thông tới bên kia. Nhưng mà tụi chú thử gửi vài thứ sang đó, lại không thấy bên kia nhận được gì cả. Bọn chú nghĩ, có khi nào chỉ có đồ cháu đốt thì bên đó mới nhận được?”
Hả? Còn có chuyện vậy sao?
Thần kỳ vậy à?
Ờ thì cũng đúng, là hàng của “hệ thống” mà, thần kỳ là phải rồi.
Tôi nói: “Dạ được ạ, cháu có thể thử. Các chú muốn cháu đốt gì?”
“Mình gửi một ít vũ khí trước đi, bên đó đang bị quân xâm lược càn quét, tổn thất nặng nề, cần hỗ trợ khẩn cấp.”
Tôi càng cảm thấy đây là việc không thể chần chừ, chỉ hận không thể ngay lập tức gửi đồ sang cho ông nội.
Đinh Chính Khanh đột nhiên quay lại, dẫn tôi đến trước một nhà kho.
Trong kho chất đầy đồ ăn – nhiều vô số kể, toàn là loại có thể ăn ngay, như mì gói, bánh quy nén, thịt bò hộp...
“Gì mà nhiều dữ vậy?”
Còn có cả từng thùng vũ khí. Tôi không rành quân sự nên không biết tên, nhưng thứ kim loại đặc biệt đó dưới ánh nắng phát sáng lạnh lẽo, khiến người ta nổi da gà.
So với mấy món đó, ba trăm hộp cơm chiên hồi trước tụi tôi làm đúng là trò chơi con nít.
Đinh Chính Khanh cười khẩy: “Mới có tí đồ mà ngạc nhiên gì. Em có biết ngày xưa quê mình có bao nhiêu người ra trận không? Đống này cũng chỉ như muối bỏ biển thôi.”
Ừ, lúc đó gian khổ như vậy, mà mấy người đi trước vẫn kiên trì được đến cuối. Tôi càng thấy họ đáng kính biết bao.
Tôi nói: “Không sao, mình nghĩ cách cùng nhau.”
Tôi bảo Đinh Chính Khanh cho người gỡ hết bao bì đồ ăn ra, vì ông nội tôi từng nói, một tờ giấy vàng chỉ có thể truyền được đồ trong phạm vi 50 mét khối. Bao bì quá cồng kềnh, tháo ra thì đỡ tốn chỗ hơn.
Tất cả đồ ăn và vũ khí được chất lại thành một khối vuông đặc kín, nhưng vẫn quá nhiều. Tôi phải đốt đến mười tờ giấy vàng mới truyền được một nửa số đó.
Không còn cách nào, tôi lại đốt thêm mười tờ nữa. Cuối cùng cả kho hàng mới cháy sạch thành tro.
“Quả nhiên là khác biệt.”
Đinh Chính Khanh kinh ngạc, chưa đợi tôi hỏi, anh đã giải thích: “Trước đây bọn tôi cũng dán giấy vàng, đốt một xe hàng y chang, mà vừa châm lửa tờ giấy đã tắt. Đốt lại cũng chỉ cháy lụi trong phạm vi nhỏ, tro đen sì sì như bình thường. Nhưng em thì khác, chỉ một chút lửa nhỏ thôi đã thiêu rụi được đống đồ này, ngay cả hộp thiếc đựng thịt bò cũng chỉ còn lớp tro xám nhạt. Thật sự rất đặc biệt.”
Tôi nhìn đống giấy vàng còn sót lại trong hộp, bắt đầu suy nghĩ.
Chẳng lẽ... thật sự là do tôi đặc biệt sao?
“Giấy vàng không còn nhiều nữa rồi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất