Chương 6
Lúc Đinh Chính Khanh tới thì vừa đúng lúc gặp nhóm cảnh sát đang chuẩn bị rời đi.
“Ngô Đồng? Anh làm gì ở đây?”
“Chính Khanh? Cậu quen cô bé này à?”
Trước đó Đinh Duệ từng cho tụi tôi xem ảnh chú cậu ta, nên vừa thấy người này bước vào là tôi nhận ra ngay.
Tôi vội cười nịnh nọt: “Chào chú Đinh ạ.”
Đinh Chính Khanh nhìn tôi một cái, ánh mắt sâu xa, nhưng không vạch trần tôi.
“Ừ, con cháu trong nhà. Mà sao anh lại ở đây?”
“À, có người tố cáo ở đây tổ chức đa cấp, bọn tôi tới kiểm tra. Vừa vào đã thấy cô gái này,” Ngô Đồng giơ cuốn sổ tay chỉ tôi, “đang châm lửa đốt đồ ăn. Hành vi lãng phí như vậy thật đáng phê phán! Nếu anh là người giám hộ thì nên dạy lại các cháu đàng hoàng.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh.”
Cảnh sát đi rồi, gương mặt lạnh vốn có của Đinh Chính Khanh lại lạnh thêm mấy độ. Đôi mắt sắc như chim ưng liếc qua, cả đám tôi lập tức đứng nghiêm theo phản xạ.
“Nói đi, chuyện là thế nào!”
Bị mọi người đẩy ra, tôi bước lên một bước.
Tôi...
Tuyệt thật, bao nhiêu lẩu, trà sữa mấy ngày nay coi như đổ sông đổ biển.
“À thì, chú Đinh ạ, thật ra cũng không có gì to tát. Chẳng qua tụi con gọi hơi nhiều đồ ăn giao hàng, nên anh giao hàng tưởng tụi con đang làm gì mờ ám nên mới báo cảnh sát. Cảnh sát tới, hiểu lầm được giải thích rõ, cũng không có chuyện gì hết.”
“Thế hả? Gọi bao nhiêu phần vậy?”
“Cũng không nhiều lắm đâu ạ, chỉ khoảng ba trăm suất cơm chiên trứng thôi.”
Lúc ấy tôi chỉ lo ông nội đói, nên bảo thằng ba và bạn nó lên app đặt đồ ăn. Ai ngờ bọn nó không bàn bạc gì trước, đồng loạt đặt cùng một quán, thế là một lúc giao tới ba trăm suất cơm chiên.
Khi đồ ăn tới, tôi là người mở cửa. Nhận đồ xong quay vào thì đúng lúc thằng ba với bạn đang đùa giỡn, có cậu ngã xuống, thằng ba không những không đỡ mà còn leo lên người ta…
“Chuyện là vậy đó. Anh giao hàng thấy cảnh tượng kỳ cục quá nên hiểu lầm, báo cảnh sát. Sau đó tụi con đã giải thích rõ rồi.”
Đinh Chính Khanh nhếch môi cười lạnh, chỉ vào đống tro ở góc tường.
“Chỉ vậy thôi? Lãng phí thực phẩm mà không phải chuyện lớn à? Mấy đứa có biết ngoài kia vẫn còn bao nhiêu người không đủ ăn không? Ba trăm suất cơm chiên trứng, tụi bây cứ thế đốt đi, không sợ cụ Viên dưới suối vàng tức chết à?”
Thấy anh lại sắp bắt đầu bài giảng đạo đức, tôi vội cắt ngang, kéo tay anh ấy ra góc tường.
“Chú Đinh, tụi con biết sai rồi, đảm bảo lần sau không dám nữa. Con gọi chú đến hôm nay là để kể cho chú một bí mật.”
Tôi cảm thấy tay anh ướt đẫm mồ hôi, vội buông ra, còn đưa khăn giấy để cho anh lau.
“Ừ, nói nhanh lên, tôi chỉ có hai tiếng rồi phải quay lại đơn vị.”
“Chuyện là thế này…”
Tôi kể lại hết những gì xảy ra mấy ngày qua.
Nhưng nhìn mặt là biết anh ta không tin.
“Lưu Niệm Bảo, tôi nhớ hồi xưa dù không giỏi nhưng em cũng là người bình thường. Mấy năm không gặp, sao lại mê tín thế này? Bình thường rảnh thì đi du lịch, đừng suốt ngày ru rú ở nhà đọc tiểu thuyết.”
Tôi sững người. Ông chú này nói chuyện kỳ ghê, cứ như thân lắm không bằng. Rõ ràng hôm nay mới gặp lần đầu mà?
Nhưng giờ đang nhờ vả người ta, tôi đành nhịn.
“Chú nói đúng, con sẽ nghe lời. Nhưng những gì con vừa kể là sự thật. Không tin thì chú xem cái này.”
Tôi lấy tờ giấy từ trong hộp đưa cho anh xem.
Chú Đinh đọc kỹ rồi vẫn lắc đầu.
“Tôi bận lắm, không có thời gian chơi mấy trò con nít với mấy đứa. Tôi về đơn vị đây. Lúc nào rảnh sẽ mời mấy đứa đi ăn.”
“À mà, tôi chỉ hơn em có năm tuổi thôi, đừng gọi tôi là chú.”
Anh ấy đứng dậy, định bước đi. Trong lúc hoảng loạn, tôi theo bản năng ôm chặt lấy chân anh:
“Anh đừng đi mà.”
Vì động tác đột ngột của tôi, chiếc hộp vốn được ôm trong lòng rơi xuống đất, một tờ giấy nhỏ cũng lăn ra ngoài theo.
“Hả?”
Đinh Chính Khanh hơi ngạc nhiên, nhặt tờ giấy lên.
Anh rõ ràng đã thấy tôi lấy hết giấy bên trong hộp ra rồi, sao giờ lại còn rơi ra một tờ nữa?
Tôi nói: “Anh mở ra xem đi, đây là thư mới truyền đến đó.”
Đinh Chính Khanh làm theo, mở tờ giấy ra xem.
“Niệm Bảo, đồ ăn con gửi ta đã nhận được rồi, lâu lắm rồi mới được ăn một bữa nóng hổi như vậy. Cơm chiên đó chắc mua ở nhà hàng Thao Thiệt Trai nhỉ? Vẫn là hương vị cũ...”
Anh cầm bức thư, lại liếc nhìn đống tro tàn trong góc phòng: “Mới có trò ảo thuật mới à?”
Anh còn đưa giấy lên ngửi: “Có mùi máu và thuốc súng.”
Đinh Chính Khanh im lặng thật lâu, đến mức mấy đứa tụi tôi bị khí thế của anh dọa cho chẳng dám nói gì.
Anh vốn đã là kiểu người lạnh lùng sâu sắc, bây giờ lại càng khó đoán hơn.
Một lúc sau...
“Những thứ này tôi sẽ mang đi. Việc sau này chắc không liên quan đến các em nữa.” Anh cố tình dừng lại, rồi ánh mắt dừng lại trên người tôi, nói tiếp: “Ngoan ngoãn đi học đi, mấy chuyện này không phải việc mấy đứa nhỏ tụi em có thể lo được đâu.”