Chương 6
Sau đêm đó, tôi và anh ấy dường như không có gì thay đổi.
Anh ấy vẫn đi làm lúc 7 giờ 40 các ngày trong tuần, và về nhà đúng 7 giờ 40 tối.
Cuối tuần, anh ấy vẫn xuất hiện ở sân cầu lông đúng 7 giờ 40 sáng, và về nhà đúng 7 giờ 40 tối.
Còn tôi... Ngoài việc thỉnh thoảng "sống dậy" lúc 7 giờ sáng.
Vẫn ngủ lúc 2 giờ sáng và dậy lúc 10 giờ sáng.
Nhưng tôi đến công ty anh ấy thường xuyên hơn, thậm chí còn mang máy tính đến thẳng văn phòng anh ấy để viết tiểu thuyết.
Từ chỗ anh ấy ban đầu khó chịu, đến bây giờ, anh ấy sẽ chủ động chuẩn bị trà nước cho tôi.
Còn bảo trợ lý của anh ấy chuẩn bị thêm một phần cơm cho tôi.
Thái độ của anh ấy đối với tôi ngày càng dịu dàng hơn.
Nhưng… Trợ lý của anh ấy đối với tôi ngày càng khó chịu hơn.
...
Cuối cùng, vào ngày thứ 30 tôi xuất hiện ở văn phòng Cố Nãi An. trợ lý của anh ấy cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Tôi đang cuộn mình trên sofa của Cố Nãi An để viết tiểu thuyết.
Vương Uyển Di đẩy cửa bước vào.
Bình luận:
【Người phụ nữ xấu xa sắp lộ mặt thật rồi, chị phải cẩn thận đó!】
Tôi như thường lệ chào cô ấy. Nhưng cô ấy lại thay đổi thái độ dịu dàng thường ngày khi có Cố Nãi An ở đó, lớn tiếng quát mắng tôi:
"Khương Vân Khả, cô ở nhà suốt ngày không tốt sao?"
Tôi đặt máy tính xuống, mặt đầy khó hiểu:
"Hả? Ý gì vậy?"
Cô ấy lại nâng cao giọng vài phần:
"Ý là, cô có thể tránh xa Tổng giám đốc Cố một chút được không, cô vừa đến là anh ấy không thể làm việc đàng hoàng được nữa."
"Công việc bình thường chỉ mất nửa tiếng để hoàn thành, bây giờ ít nhất phải mất một tiếng."
Bình luận:
【Nắm trọng điểm: Tổng giám đốc Cố vì chị mà xao nhãng rồi, có phải nói lên rằng anh ấy động lòng rồi không?】
Chị đây tuy chưa từng đi làm, nhưng tiểu thuyết thì viết không ít. Có đủ cách để đối phó với nữ phụ độc ác.
Tôi lạnh nhạt "ồ" một tiếng, rồi lại cúi đầu viết tiểu thuyết của mình.
Quả nhiên, cô ấy giận rồi.
Cô ấy tiến lên, một tay đẩy máy tính của tôi xuống đất.
Máy tính rơi mạnh xuống đất, tắt ngúm.
Tôi thấy vậy, trợn tròn mắt, giơ tay tát cô ấy một cái:
"Mày có bị điên không?"
"Mẹ mày không ra tay thì mày thật sự nghĩ mẹ là hổ giấy sao?"
"Tao chọc gì mày, ghẹo gì mày? Chẳng phải tao chỉ bảo mày chuẩn bị vài bát cơm vài ly nước thôi sao."
"Con mẹ mày là vợ của Cố Nãi An đây, tao thích đến thì đến đấy? Ờ? mày chỉ là một người làm công, còn quản chuyện riêng của sếp à?"
"Theo sếp năm năm rồi, thật sự tự cho mình là con ruột của sếp à?"
Bình luận:
【Đỉnh đỉnh đỉnh, chị đỉnh thật đó!】
【Mắng hay lắm!!! Người phụ nữ xấu xa đi chết đi!】
【Chọc vào chị đây là chọc vào thép rồi.】
【Cái sức chiến đấu này, đã quá!】
Cô ấy dùng tay ôm lấy khuôn mặt bị tôi tát đỏ bừng, rất không phục:
"Hai người đâu phải kết hôn thật, cô vênh váo cái gì?"
Sao cô ấy biết được? Chuyện tôi và Cố Nãi An kết hôn giả, chỉ có vài người thân cận biết.
Cố Nãi An đã nói hết cho cô ấy rồi sao?
Cô ấy có chút tức giận:
"Cô chỉ là một con đàn bà viết tiểu thuyết quèn, cô căn bản không xứng với Tổng giám đốc Cố."
"Kết hôn ba năm rồi, hai người không hề có bất kỳ hành động thân mật nào, chứng tỏ Tổng giám đốc Cố căn bản không có hứng thú với cô, cô biết điều một chút, mau cút đi!"
Cả cái này cô ấy cũng biết sao?
Bình luận:
【Chị ơi, đừng để người phụ nữ xấu xa khiêu khích thành công nha!】
【Chị ơi, bình tĩnh bình tĩnh!】
Tôi nén cơn giận trong lòng, không đáp lại lời cô ấy vừa nói, mà hỏi ngược lại cô ấy:
"Vậy thì sao, cô thích Cố Nãi An à?"
Cô ấy như bị tôi vạch trần bí mật gì đó, ánh mắt có chút hoảng loạn.
Tôi tiếp tục "đổ thêm dầu vào lửa":
"Ồ, vậy là tôi nói đúng rồi à?"
"Ha, cô cũng xem xem cô có xứng không?"
"Theo Cố Nãi An năm năm, nếu Cố Nãi An thích cô thì đã tỏ tình rồi, còn đến lượt tôi sao?"
"Con cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga, chim cú đòi đú phượng hoàng. Mắc ỉa, nhanh chóng đi rửa mặt đi ngủ đi!"
"Viết tiểu thuyết thì sao? Đây là nghề nghiệp đàng hoàng, thu nhập hàng năm của cô còn chưa bằng một phần mười của tôi, cô cũng xứng đáng để chỉ trích tôi sao?"
Vương Uyển Di bị tôi chọc cho câm nín.
Bình luận:
【Trời ơi chị cũng quá giỏi chọc tức rồi đó!】
【Chị đây cái miệng đúng là độc thật đó!】
【Chị gái xịn vãi linh hồn!】
Và lúc này, cô ấy không biết làm sao, trực tiếp quỳ xuống trước mặt tôi, khóc ngay tại chỗ:
"Chị Khương em sai rồi, em không cố ý đâu, chị muốn đánh em thế nào cũng được."
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Ồ, thì ra là Cố Nãi An đã vào rồi.
Nữ phụ độc ác lại bắt đầu diễn trò rồi.
Tôi lườm một cái.
【Con nhỏ này cũng quá trà xanh rồi.】
Tôi cũng trực tiếp nằm vật ra đất ôm máy tính bắt đầu khóc:
"Chồng ơi, những cuốn tiểu thuyết em viết bao nhiêu năm nay đều ở trong đó, bây giờ máy tính hỏng rồi, em phải làm sao đây hu hu hu hu hu hu hu……"
Cố Nãi An nhìn cảnh tượng hỗn độn trong văn phòng, lớn tiếng quát:
"Đừng khóc nữa! Ồn ào chết đi được! Hai người coi đây là chợ à!"
"Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, khóc có tác dụng gì chứ!"
Anh ấy chỉ vào Vương Uyển Di: "Cô, cút ra ngoài!"
Rồi lại chỉ vào tôi: "Em, lại đây."
"Vâng, chồng yêu~"
Tôi ôm máy tính lẽo đẽo đi về phía Cố Nãi An, còn lườm Vương Uyển Di đang ngoan ngoãn "cút" ra ngoài một cái.
Bình luận:
【A a a a a chị đây cũng quá đáng yêu rồi, tôi sắp yêu chị rồi!!】
【Cái kết xé tan nữ phụ độc ác này, đã quá!】