- Cái gì? Có nghĩa là có một Liệp Ma Nhân sa đọa tên Belt đang bị săn lùng à?
Thương nhân đế quốc Oliver đang ngồi trên xe ngựa. Các hộ vệ đang cưỡi ngựa. Xe ngựa vội vàng chạy trên đường lớn. Họ tình cờ gặp một nhóm Thánh Võ Sĩ đang thực hiện nhiệm vụ, Oliver lập tức nghĩ đến hàng loạt tin đồn mà hắn đã nghe trước đó. Vì vậy hắn đã tóm lấy một Thánh Võ Sĩ rồi hỏi.
Người mà hắn ta đang giữ lấy là một Thánh Võ Sĩ trẻ trông khoảng tầm hai mươi tuổi. Lông mày của hắn ta khá bướng bỉnh, không giống như vị thủ lĩnh Thánh Võ Sĩ có lông mày và đôi mắt hiện rõ vẻ gian nan vất vả qua bao sương gió. Thánh Võ Sĩ trẻ thấy thương nhân thì giọng điệu đã trở nên khó chịu.
- Đúng vậy, để đuổi bắt Liệp Ma Nhân sa đọa này mà chúng ta đã mất rất nhiều đồng đội. Vì vậy xin đừng cản trở hành động của chúng ta, thưa ngài?
Lời vừa thốt ra, Oliver cũng cảm thấy rất không vui. Sự thù địch giữa thương nhân và Thánh Võ Sĩ rất rõ ràng. Thánh Võ Sĩ ghét thương nhân đầu cơ trục lợi, miệng lưỡi trơn tru, kiếm tiền không từ thủ đoạn. Trong khi các thương nhân ghét Thánh Võ Sĩ vì những điều lệ chế độ phức tạp và phong cách làm việc thích lo chuyện bao đồng của họ lúc nào cũng cát đứt con đường tiền tài của các thương nhân. Vì lý do này, có một số cửa hàng và phòng đấu giá không hề chào đón các Thánh Võ Sĩ, trong khi một số Thánh Võ Sĩ lại tình nguyện đi săn và khai thác chứ không muốn mua đồ ở các cửa hàng.
Nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn. Dù có nói sao đi chăng nữa thì các ít nhất các Thánh Võ Sĩ vẫn còn hiểu lý lẽ. Có trời mới biết nếu gặp phải Liệp Ma Nhân sa đọa đó thì cái mạng nhỏ của mình có còn không nữa ấy chứ? Vì thế Oliver kìm chế cơn tức giận rồi buông tay tỏ vẻ thiện chí nói
- Ừm, chuyện đó, các ngươi đang tính chạy qua khu rừng phía trước đúng không? Nếu không phiền, chúng ta có thể đi cùng với nhau, cũng như có thể giúp đỡ chiếu cố lẫn nhau.
- Ai muốn đi cùng với loại người như ngươi chứ...
Thánh Võ Sĩ trẻ mới nói được nửa chừng thì đã bị thủ lĩnh cắt ngang giữa chừng. Vị thủ lĩnh Thánh Võ Sĩ trông khoảng tầm năm mươi tuổi, hắn ta có khuôn mặt thô ráp, mái tóc vàng đã gần bạc trắng. Hắn ta đeo một thanh kiếm đơn bên hông, sau lưng đeo một chiếc khiên. Những đường màu vàng trên mũ giáp cho thấy có thể hắn ta là thủ lĩnh.
- Được rồi, Alex, lịch sự tí đi. Chẳng lẽ ngươi đã quên quy tắc mà Giám Mục đưa cho chúng ta rồi à?
- Đương... đương nhiên ta không có quên.
Thánh Võ Sĩ trẻ tuổi không nói gì nữa.
- Xin lỗi thưa ngài, chúng ta chỉ đang tuần tra gần đây và không có ý định tiến vào rừng.
Thánh Võ Sĩ lớn tuổi lại lắc đầu ra hiệu cho Thánh Võ Sĩ trẻ tuổi tên Alex im lặng lại.
- Xin tiên sinh cứ tự nhiên nhé.
Nói xong, đội Thánh Võ Sĩ bỗng rời đi theo hướng khác.
Một tên hộ vệ nhìn khu rừng phủ đầy tuyết dày trước mặt, hắn nuốt một ngụm nước miếng rồi quay người hỏi:
- Ông chủ, chúng ta vẫn tiếp tục đi nữa à?
Oliver nhìn con đường sâu thẳm trong rừng, cuối cùng bị nuốt chửng bởi khu rừng không nhìn thấy điểm cuối. Hắn khẽ cắn môi rồi nói.
- Đi thôi! Chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa!
- Đã rõ!
Cuối cùng cả nhóm người Oliver cũng tiến vào khu rừng. Tiếng bánh xe ngựa chuyển động vang vọng khắp khu rừng yên tĩnh. Khi bánh xe va vào một hòn đá nhỏ, Oliver cũng cảm thấy tim mình run lên theo từng hồi.
Trời vừa mờ vừa tối, thương nhân đế quốc ngồi trong xe ngựa lo lắng nhìn xung quanh. Hắn cảm thấy dường như có thứ gì đó đang di chuyển trong khu rừng rậm u ám này.
Một cảm giác lo lắng không yên bao trùm cả người thương gia và những người hộ vệ của hắn. Oliver lấy một mặt dây chuyền làm bằng vàng ròng từ trong ngực ra và thầm cầu nguyện.
- Thưa Nữ thần Tài Phú, xin hãy ban cho ta sự bình an. Thưa Nữ thần Tài Phú, xin hãy ban cho ta sự bình an.
Hầu hết các thương nhân đều tin vào Nữ thần Tài Phú, nhưng đa số bọn họ đều là những tên ngụy tín đồ và phiếm tín đồ. Những tên ngụy tín đồ chỉ nói với người khác rằng họ tin vào vị thần này, tự tiện cầu nguyện hai tiếng không hề có thành ý, bình thường không có chuyện gì thì lại quẳng chúng sang một bên. Còn phiếm tín đồ thật ra cũng không khác là bao, chỉ là bọn họ sẽ cần nguyện nhiều hơn một chút mà thôi.
Cầu nguyện hồi lâu dường như có chút tác dụng, bọn họ thuận lợi đi qua trong ba tiếng. Sau khi vào sâu trong rừng rậm, lúc này thể lực của ngựa và hộ vệ đã đạt đến giới hạn cho nên bọn họ quyết định sẽ nghỉ ngơi một lát.
- Ta đi nấu tan băng.
Một hộ vệ cầm một chiếc nồi sắt đang định đi đến con sông gần đó để lấy băng đun sôi nấu nước.
Nhưng không ngờ, đã nửa tiếng rồi nhưng tên hộ vệ kia vẫn chưa quay về.
Oliver dần dần cảm thấy có gì đó không ổn. Người thương nhân này đang ngồi dựa vào một gốc cây lớn, trong tay cầm một ấm nước ấm vừa mới đun sôi, tay kia cầm một miếng thịt xông khói rồi lại nhìn về phía dòng sông. Thương nhân lo lắng hỏi một người hộ vệ?
- Fake à? Sao Meyer đi lâu vậy rồi mà vẫn chưa về thế?
Người hộ vệ tên Fake bỗng nhiên lắc đầu nói.
- Ta không biết, ông chủ, ta...
- Hí hí!!!
Tiếng ngựa hí cắt ngang cuộc trò chuyện của mấy người, sau đó mặt đất rung chuyển nhẹ.
“Đông đồng đông đồng~”
Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt của mấy người đều trở nên thay đổi. Fake vô thức ném chiếc thìa đầy canh trong tay rồi lập tức nắm lấy chuôi trường kiếm của mình. Oliver còn lăn lộn bò đến trốn sau lưng hộ vệ của mình, hoàn toàn không để ý áo lông trên người mình đã phủ đầy tuyết và bùn. Sắc mặt hắn tái nhợt nhìn nơi phát ra âm thanh từ sâu trong rừng, hắn cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.
“Đông đông đông”
“Gào gào gào gào!”
Một con Chiến khuyển nhỏ bỗng xuất hiện trước mắt mấy người. Hình dáng của con Chiến khuyển này cực kỳ xấu xí, trên mặt có vô số vết sẹo khủng khiếp, những chiếc răng nanh sắc nhọn trăng bóc lộ ra sau chiếc miệng rộng toác, nước bọt đang dần chảy xuống khiến người khác thấy buồn nôn, kinh tởm.
- Chiến khuyển Hỗn Độn, là chiến bang Dã Thú Nhân kìa!!
Fake hét lên. Hắn ta chộp lấy chiếc nỏ sau lưng và bóp cò trực tiếp vào Chiến khuyển.
“Vút~”
Một mũi tên nỏ xuyên qua không khí băng giá rồi cắt thẳng vào giữa đầu Chiến khuyển. Chiến khuyển gào lên một tiếng thảm thiết, thân thể đang lao tới của nó bỗng lắc lư rồi chết bất đắc kỳ tử trên đường công kích.
- Tốt lắm!
Oliver nắm chặt nắm dấm rồi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong thì có hơn chục Chiến khuyển đã lao tới. Bọn chúng không hề do dự mà phá nát xác của những con Chiến khuyển đã chết, đôi mắt đỏ như máu và khao khát với máu tươi khiến người ta cảm thấy sợ hãi run bần bật.
Là Dã Thú Nhân, là những Dã Thú Nhân đáng sợ, là Dã Thú Nhân có thể khiến cho trẻ em im rồi lại khóc ở bất kì lục địa nào trên thế giới. Là Dã Thú Nhân được mệnh danh là “Khối u của thế giới” và là “Hiện thân của thảm họa”
Dã Thú Nhân đến rồi kìa!