Bên trong của Chính Nghĩa giáo hội ở Calvin Haven sạch sẽ đơn giản, trong sân đang có một số Thánh Võ Sĩ trẻ đang luyện kiếm, ngoài ra còn có một số người đang cầu nguyện, bọn họ đi qua sân rộng rồi vào đại đường. Bức tượng thần Chính Nghĩa tỏa ra ánh sáng ấm áp trong không khí lạnh lẽo, bức tượng làm bằng đá chứa đựng sự uy nghiêm và từ ái, tràn đầy sự căm thù cái ác và công lý cho vạn vật trên thế gian. Mặc dù vậy, bức tượng cao vài mét quả thật khiến người ta đau khổ, trên bức tượng, đôi mắt của thần Thần Công lý đã biến mất, thứ còn lại trong hốc mắt là bóng tối sâu thẳm, một tay ngài cầm cán cân, một tay cầm thần khí nổi danh, thanh kiếm yêu quý của ngài - Thẩm Phán Giả.
Bất cứ khi nào bước vào đại điện này, Ryan sẽ luôn dành sự tôn kính vô hạn đối với thần Chính Nghĩa. Thần Chính Nghĩa không phải là vị thần bản địa của thế giới này, ngài giống như Nữ Sĩ Trong Hồ, là một vị thần ngoại lai chỉ đến thế giới này khoảng một ngàn tám trăm năm trước, trước đó, thần Chính Nghĩa đã chết đi bảy lần, lần này đã là lần thứ tám.
Thần Chính Nghĩa quả thật là một ngành nghề có rủi ro cao.
Đôi mắt của hắn đã bị chính thần Hỗn Độn khoét ra trong cuộc xâm lấn Hỗn Độn lần đầu tiên, tay trái của hắn bị Hỗn Độn Chi Tử chém đứt trong cuộc xâm lấn Hỗn Độn lần thứ hai. Vị thần này luôn lao tới chiến đấu với cái ác ở tuyến đầu, những khuyết tật và vô số vết thương trên cơ thể tượng trưng cho chính nghĩa và sự hi sinh kiên định không thay đổi, chính vì vậy mà những lời dạy của thần Chính Nghĩa được truyền bá rộng rãi nhất khắp lục địa và có số lượng tín đồ lớn nhất.
Mục sư phụ trách giáo hội này có việc phải làm vẫn chưa về nên hai người ngồi xuống trong khoảng sân nhỏ của Chính Nghĩa giáo hội. Bộ bàn ghế bằng đá, hai ly nước được bưng đến, ra hiệu cho hai người uống. Ryan uống một ngụm không chút do dự, Teresa hơi lưỡng lự, nữ Thuật Sĩ không quen uống nước trong.
Thế giới này không an toàn tuyệt đối, người dân rất khó tìm được nguồn nước sạch, vì vậy ngoại trừ Thánh Chức Giả và tín đồ sẽ uống nước do giáo hội tinh lọc ra, đại đa số người dân đều cung cấp nước cho bản thân thông qua việc ăn cháo và canh, còn có các loại rượu trái cây và bia chất lượng thấp, gia cảnh Teresa giàu có nên ở nhà nàng sẽ thường uống các loại nước trái cây, canh cháo, thỉnh thoảng uống một ít rượu, nàng hiếm khi trực tiếp làm uống nước lọc.
- Uống đi, là thánh thủy.
Thấy Teresa do dự, Ryan nói thẳng.
- Giáo hội ở nơi nhỏ này không thể giống như các tổ chức giáo hội cỡ lớn như ở thành Winter. Đại giáo chủ Innocent liếc mắt một cái đã nhìn thấu chúng ta có phải bị năng lực Hỗn Độn ăn mòn không, nhưng mục sư nơi này không làm được, cho nên chỉ có thể uống thánh thủy thì chúng ta mới được bọn họ tin tưởng.
Đôi mắt bạc xinh đẹp của nữ Thuật Sĩ nhìn chằm chằm vào Ryan một lúc, khi chắc chắn rằng hắn không nói nhảm, nàng đã uống thánh thủy, một cảm giác nóng rát chạy qua cổ họng, có chút khó chịu, giống như thứ gì đó cay nồng.
Ryan cau mày nhìn vẻ mặt khó chịu của Teresa, đột nhiên nắm lấy cánh tay được bọc trong chiếc găng tay dài bằng ren màu trắng của nữ Thuật Sĩ mà không hề giải thích, sau đó cởi chiếc găng tay ra, trực tiếp đưa tay ấn lên cổ tay của nàng.
- Ngươi đang làm gì vậy?
Teresa giận dữ hét lên, nhưng sức của Ryan đâu phải một nữ Thuật Sĩ có thể so sánh được, cổ tay bị ấn chặt vào bàn đá, để lộ một bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp với móng tay được sơn màu tím, trông thanh tú và đáng yêu, nhưng Ryan lại không quan tâm đến điều đó, mà ấn mạnh bàn tay to lớn của mình lên cổ tay của nữ Thuật Sĩ.
- Khốn kiếp, buông ra!
Thể lực của Teresa vẫn còn ở mức thấp, nàng cố gắng giãy giụa, trong mắt tràn đầy nhục nhã. Ryan nhìn thấy cảnh này mới nhận ra mình đã bị hiểu lầm nên nhanh chóng nói.
- Sở dĩ ngươi uống thánh thủy vào cảm thấy không thoải mái là vì ngươi đã bị Hỗn Độn ăn mòn. Ta đang kiểm tra giúp ngươi!
Lúc này nữ Thuật Sĩ mới ngừng lại hành động của mình.
Năng lượng màu lam xuất hiện từ lòng bàn tay Ryan và xông thẳng vào cổ tay của Teresa, nữ Thuật Sĩ chỉ thấy một cảm giác lạnh lẽo và sảng khoái dâng lên từ cơ thể, bên trong cơ thể, năng lượng Hỗn Độn màu đen gặp năng lượng màu lam của Ryan giống như chuột gặp mèo, nhanh chóng bị tiêu diệt sạch sẽ.
Ryan sau đó buông cổ tay nàng ra, thở dài nói.
- Teresa, sau này phải cẩn thận, đừng để xuất hiện trạng thái toàn bộ ma lực đã cạn kiệt nữa. Trong trạng thái này, Thi Pháp Giả là bữa ăn ngon dành cho Tà Thần. Nếu ngươi không muốn đối mặt với sự diệt vong như những Ma Pháp Sư hóa điên kia, nhất định phải cẩn thận.
- ... Đã biết.
Teresa là không phải một người không phân rõ tình hình, mẫu thân nàng cũng từng dạy nàng tri thức về các Ma Pháp Sư hóa điên.
Đại đa số Thi Pháp Giả đều cần sử dụng ma võng do nữ thần ma pháp xây dựng để thi pháp, trong trường hợp này, chỉ những Thi Pháp Giả Thánh Vực đã từng trải qua và tiếp xúc với bản nguyên của ma pháp mới có thể thi pháp mà không cần sự trợ giúp của ma võng. Nói đơn giản thì ma võng chính là điểm mấu chốt của Thi Pháp Giả. Nếu không có ma võng, khả năng thi pháp của Thi Pháp Giả sẽ bị giảm đi rất nhiều. Một pháp sư cấp Truyền Kỳ lục hoàn có thể gặp khó khăn lớn ngay cả khi chỉ thi triển ma pháp tứ hoàn.
Trong tình huống này, cái gọi là "Ma Pháp Sư hóa điên" đã xuất hiện, chính là dã pháp sư đã từ chối sử dụng ma võng để thi pháp, những dã pháp sư này hung bạo và cuồng dã hơn, bọn họ bị ảnh hưởng rất nhiều bởi các yếu tố lớn, ví dụ như một Ma Pháp Sư hóa điên khí hệ sẽ bị hói hoàn toàn và làn da sẽ chuyển sang màu xám sau vài năm, một Ma Pháp Sư hóa điên hỏa hệ sẽ có mái tóc và râu đỏ rực, tính khí nóng nảy thất thường, Ma Pháp Sư hóa điên sinh mệnh hệ không còn thích tắm rửa nữa, suốt ngày ở bên cạnh làm bạn với dã thú bẩn thỉu.
Thật ra những điều này không quan trọng, điều quan trọng hơn là những Ma Pháp Sư hóa điên này gần như có cùng một đích đến, đó là chết đi, bởi vì năng lượng Hỗn Độn lang thang trong các nguyên tố thiên địa cũng sẽ bị họ hút vào cơ thể, không bao lâu nữa những Ma Pháp Sư hóa điên này sẽ tiến cảnh cực nhanh, đồng thời cũng sẽ nhanh chóng sa đọa vì năng lượng Hỗn Độn.
So sánh theo góc nhìn của Ryan, nếu linh hồn nhân loại là nhà ăn của trường học thì linh hồn của Thi Pháp Giả là nhà ăn chỉ dành cho giảng viên. Tất nhiên, thứ quý giá nhất là linh hồn của sinh linh, đó là bữa tiệc ngon miệng cho Tà Thần.
- Ai ngươi cũng đối xử thế này à?
Teresa nhặt chiếc găng tay ren của mình lên rồi đeo lại, giận dữ nói. Nàng đã chấp nhận lời nói của Ryan, nhưng nàng vẫn có chút không hài lòng.
- Không, chỉ bởi vì đó là ngươi.
Lời nói của Ryan còn chưa kịp khiến nữ Thuật Sĩ tự mãn, đã đánh trúng vào tim đen của nàng.
- Ngươi là một người hợp tác quan trọng. Hiện tại ta đang cần một Thi Pháp Giả đế hỗ trợ ta đối kháng với ma vật cường đại, có một Thi Pháp Giả cùng đồng hành, chẳng phải rất nhiều vấn đề đều được giải quyết dễ dàng hay sao?
- Ồ? Haha, ta ngược lại cảm thấy chỉ cần ngươi có thể quấn lấy đối thủ, cam đoan lúc thi pháp ta không bị quấy rầy là đủ rồi, kẻ thù gì đó ta có thể tự giải quyết được, không cần ngươi cầm chùy từ tốn lao đến chém giết, ngươi không cảm thấy như vậy rất ngu ngốc à? Theo nhiều nghĩa khác nhau.
Teresa hất tay Kỵ Sĩ Vương Quốc ra ra và nói với vẻ khinh thường.
Nữ Thuật Sĩ nhanh chóng chuyển sự chú ý tới năng lượng màu lam trong tay nam nhân, cuối cùng không nhìn được tò mò hỏi.
- Ryan, có thể nói cho ta biết chuyện này không?
- Ngươi nói xem.
- Rốt cuộc… Chức nghiệp của ngươi là gì vậy?
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca