Chương 1081 Tư lệnh Ôn, sao ông lại tới đây?
Còn Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi lại: “Lẽ nào ông không hỏi vì sao tôi ra tay sao?”
Lý Hưng Nghiệp nghe xong thì nhíu mày, sắc mặt u ám: “Không có tại sao gì hết! Cậu đánh người ta bị thương là phạm pháp! Bắt cậu là giải quyết theo trình tự! Giải đi!”
Vừa dứt lời, mấy cảnh sát tuần tra lập tức cầm lấy còng tay đi tới chỗ Tiêu Chính Văn.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn trầm xuống, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Xem ra mấy người là rắn chuột một ổ!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn động tay, hai tên cảnh sát tuần tra bắn ngược ra xa, rồi ngã xuống đất nằm ôm ngực, vẻ mặt đau đớn!
Thấy vậy, Lý Hưng Nghiệp kinh hãi, rút súng từ bên hông ra, nhắm thẳng vào Tiêu Chính Văn giận dữ nói: “Cậu to gan! Dám ngang nhiên chống lại người thi hành công vụ! Có tin bây giờ tôi nổ súng bắn chết cậu không?”
Mười mấy tên cảnh sát tuần tra phía sau Lý Hưng Nghiệp cũng nhanh chóng rút súng ra, chĩa vào Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn sa sầm mặt mày, lạnh lùng mở miệng: “Các ông có giỏi thì bắn thử đi!”
Nghe xong vẻ mặt của Lý Hưng Nghiệp trở nên hết sức khó coi, bóp cò rồi hét lên: “Không biết sống chết!”
Pằng pằng pằng!
Trong phút chốc, ở đây bỗng vang lên tiếng súng dồn dập!
Thế nhưng một cảnh tượng kinh hoàng đã diễn ra!
Những phát đạn ấy khi chỉ còn cách Tiêu Chính Văn nửa mét thì toàn bộ đều bị dừng lại treo lơ lửng trên không trung, giống như bị một luồng khí vô hình nào đó ngăn lại!
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Lý Hưng Nghiệp trợn tròn mắt, lạnh run cả người, không ngừng lùi lại phía sau!
Trong mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng lạnh lùng, vung tay lên những viên đạn này đều bay ngược lại, trong nháy mắt xuyên qua cánh tay và bắp đùi của mấy tên cảnh sát tuần tra kia!
Bỗng chốc, tiếng kêu la thảm thiết vang lên!
Tiêu Chính Văn từng bước đi tới, bóp lấy cổ của Lý Hưng Nghiệp, xách ông ta lên, lạnh lùng nói: “Không hỏi nguyên nhân, tùy tiện bắt người, ông coi thường bộ cảnh phục trên người sao? Coi thường lời tuyên thệ mình từng đọc sao?”
Mặt Lý Hưng Nghiệp đỏ bừng, cảm thấy hít thở rất khó khăn, cố gắng nặn ra một câu: “Cậu… cậu dám ra tay với tôi, chính là ngang nhiên coi thường luật pháp của Hoa Quốc…”
Hừ!
Tiêu Chính Văn hừ một tiếng, hất tay ném Lý Hưng Nghiệp xuống, rầm, ông ta cả người đụng bẹp chiếc xe tuần tra, ngã nhào xuống rồi đau đớn lăn lộn dưới mặt đất.
Mà lúc này, một chiếc xe con màu đen phi tới.
Trên xe, một người đàn ông trung niên nhanh chóng bước xuống, khí chất không giận mà uy, trên người mặc áo đại cán.
Người tới chính là Vương Khôn!
Phó chủ tịch thành phố Giang Trung!
Lúc ông ta nhìn thấy Tiêu Chính Văn ném Lý Hưng Nghiệp thì trở nên phẫn nộ, hét lên: “To gan lớn mật! Dám đánh cả người của phân cục!”
Tiêu Chính Văn quay đầu, liếc nhìn Vương Khôn đang bước lại gần, lạnh lùng mở miệng nói: “Ông chính là chú của Vương Chấn sao?”
“Đúng vậy!”
Vương Khôn lặng lẽ quan sát Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Được thôi, đã đến rồi! Ra đi!”
Lời nói vừa dứt, từ bốn phía xung quanh có mấy chiếc xe quân đội màu xanh đột nhiên phi tới.
Binh lính từng đội từng đội được trang bị vũ trang đầy đủ, lúc này còn cầm súng, nhanh chóng bao vây hiện trường!
Vương Khôn và Lý Hưng Nghiệp đang nằm trên đất đều trợn tròn mắt!
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này, Ôn Bất Lâm cũng nhanh chân nhảy từ một chiếc xe jeep quân dụng xuống, cung kính bước tới bên Tiêu Chính Văn nói: “Chủ soái Tiêu, theo lời dặn dò của cậu, đã tập trung đủ đội hình”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, lạnh lùng nhìn Vương Khôn, người đã sớm trợn mắt há miệng kinh ngạc, nói: “Phó chủ tịch thành phố Vương, bây giờ, ông còn gì để nói không?”
Vương Khôn choáng váng, người đứng cạnh Tiêu Chính Văn chính là tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Giang Trung, Ôn Bất Lâm!
“Tư lệnh Ôn, sao ông lại tới đây?”, Vương Khôn run rẩy hỏi.
Lúc này, ông ta lại sốc thêm lần nữa, cũng đã nhận ra có gì đó không đúng lắm.