Chương 1111 Khương Vy Nhan miễn cưỡng đồng ý.
Tiêu Chính Văn nhướng mày.
“Đừng… Đừng giết tôi, chúng tôi…”
Hắn còn chưa nói xong, cái tát của Tiêu Chính Văn đã giáng mạnh xuống đỉnh đầu hắn khiến hắn chết ngay tại chỗ mà không kịp nói lời nào.
Tên đội mũ lưỡi trai đang lăn dưới đất!
Nhưng đột nhiên, xung quanh trở nên yên tĩnh đến mức khiến hắn kinh hãi, hắn vội quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, thấy thi thể của đồng bọn nằm la liệt dưới đất, đồng tử của hắn không khỏi co lại.
“Á…”
Không đợi hắn hét lên, một bàn chân to đã giẫm lên đầu hắn.
“Cảm giác khi giết người nhất định là rất tuyệt nhỉ? Nhưng anh đã bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ bị giết chưa?”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn giẫm mạnh chân xuống, mà không đợi hắn trả lời.
“Rắc!”
Tên đội mũ lưỡi trai lập tức vỡ sọ, não bắn cả ra ngoài, chết thảm ngay tại chỗ.
Tiêu Chính Văn tiện tay xách một thùng xăng đặt bên cạnh tưới lên những xác chết đó, sau đó châm một điếu thuốc, rồi ném bật lửa vào xác chết.
“Bùm!”
Ngọn lửa hừng hực vút lên trời!
Tiêu Chính Văn nhả ra một vòng khói, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi tối, anh lấy điện thoại ra gọi cho Khương Vy Nhan.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không nhấc máy…”
Hả?
Tiêu Chính Văn cau mày, trước đó, Khương Vy Nhan đã gửi một tin nhắn cho Tiêu Chính Văn trước khi đến Túy Tiên Lâu.
Tiêu Chính Văn cũng biết Khương Vy Nhan đang bàn chuyện làm ăn với Lý Quốc Hào trong phòng bao 502 của Túy Tiên Lâu.
Nhưng bàn chuyện làm ăn kiểu gì mà thậm chí không thể nghe điện thoại?
Trong lòng Tiêu Chính Văn lập tức có dự cảm chẳng lành!
Anh vội nhảy khỏi tầng hai, rồi lao nhanh về phía Túy Tiên Lâu.
Lúc này, Lý Quốc Hào và Đông Phương Viêm đang mời Khương Vy Nhan uống rượu, nhưng Khương Vy Nhan kiên quyết từ chối, dù sao thì cô đang mang thai, không thể uống được rượu.
Vì vậy, cô không hề nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi xách.
“Haizz, thất vọng quá, nhưng nếu cô Khương đang mang thai, vậy thì chúng tôi cũng không thể miễn cưỡng, có điều thay rượu bằng trà thì chắc là được chứ nhỉ?”
Đông Phương Viêm mỉm cười nói.
Mặc dù Khương Vy Nhan đã từ chối đến mấy lần, nhưng Đông Phương Viêm vẫn giữ nụ cười trên môi.
Hắn tỏ ra là một người cực kỳ lịch lãm và rộng lượng.
Điều này cũng khiến Khương Vy Nhan bớt cảnh giác, cô khẽ gật đầu nói: “Được, vậy tôi sẽ uống một ly trà”.
Khương Vy Nhan miễn cưỡng đồng ý.
Lúc này, Đông Phương Viêm mới cười lớn, nói: “Vậy mới đúng chứ, dù sao mọi người cũng là dân kinh doanh, không gặp ở chỗ này thì cũng sẽ gặp ở chỗ khác, sau này mọi người còn phải giúp đỡ lẫn nhau đấy!”
Nói xong, Đông Phương Viêm cầm bình trà xanh bên cạnh, rót một tách nhỏ rồi đưa cho Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan cầm lấy tách trà và mỉm cười với Đông Phương Viêm, khi cô nâng tách trà lên và định uống cạn thì phát hiện thấy dưới đáy tách trà hơi đục.
Tiêu Chính Văn từng làm mẫu cho Khương Vy Nhan thấy, trường hợp nào có độc trong ly và trường hợp nào là không có độc!
Rõ ràng trong tách trà này có thuốc độc!
Mặc dù Khương Vy Nhan không biết đối phương đã cho thuốc độc gì vào, nhưng cô không thể uống tách trà này!
Lý Quốc Hào cũng nâng ly rượu của mình lên, nói.
“Không thể nào! Nếu ly trà này thật sự không có vấn đề gì, vậy thì mời anh Đông Phương uống trước đã!”
Khương Vy Nhan nói thẳng, không hề nhượng bộ.