Chương 1118: Toàn quân bị tiêu diệt, Bắc Lương nguy cấp
Sau khi truyền lại lệnh thay Thiên Tử, ông Lạc quay lại Thiên Tử Các báo cáo nhiệm vụ cho Thiên Tử.
Nhưng lúc này Long Các cũng đã biết chiến sự ở Bắc Lương.
Người trực ban đêm nay là Giang Vạn Long cũng sợ hết hồn khi nhìn thấy tin tức chiến sự này.
“Vũ Quan thất thủ, Hoa Quốc sẽ nguy mất!”
Bịch!
Giang Vạn Long thất thần ngồi phịch xuống ghế, đầu ông ấy bỗng trở nên trống rỗng.
Ông ấy đã quản lý Long Các mười mấy năm nhưng chưa bao giờ gặp phải tình hình nguy cấp như vậy.
Trán Tần Hán Quốc cũng ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này còn suy nghĩ gì nữa chứ, phải lập tức gọi Tiêu Chính Văn quay về ngay.
“Ông Giang, không thể cứ đợi thế này nữa, cứu binh như cứu hỏa! Sáu cứ địa quan trọng của Bắc Lương đều rơi vào tay địch, chúng ta phải mau chóng đến gặp Thiên Tử”.
“Đúng rồi! Mau lên, không đợi nữa, hai chúng ta đến gặp Thiên Tử”.
Dứt lời, Giang Vạn Long vội vàng cầm báo cáo quân sự lên, bước đến Thiên Tử Các với Tần Hán Quốc.
Không lâu sau, hai người đã đến trước cửa Thiên Tử Các.
“Tránh ra, bọn tôi muốn gặp Thiên Tử!”
Giang Vạn Long đẩy hai binh sĩ đang canh giữ ngoài cổng Thiên Tử Các, tức giận quát: “Tình hình quân sự vô cùng cấp bách, đừng nói là các cậu, ngay cả tên họ Lạc kia cũng không dám cản đường tôi đâu”.
Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc bước nhanh như gió vào Thiên Tử Các.
Lúc này Tả Đình Ngọc đang cúi đầu đứng trước mặt Thiên Tử, anh ta thầm lắc đầu thở dài.
Hơn hai trăm quân Phá Long đều không thể phá vòng vây, phái thêm một trăm nghìn cảnh vệ quân đến thì có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết đâu.
“Thiên Tử, cậu đọc tin tức chiến sự này chưa?”
Tần Hán Quốc đưa tin tức chiến sự trong tay về phía trước, lo lắng hỏi.
“Tần Hán Quốc, ông còn biết phép tắc với Thiên Tử không đấy? Đừng nghĩ các ông là tứ lão Long Các, quản lý Long Các thì có thể vượt quá bổn phận”.
Ông Lạc híp mắt lạnh lùng nhìn Tần Hán Quốc.
“Cút sang một bên!”
Tần Hán Quốc trợn trừng mắt, không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt ông Lạc.
Thiên Tử khẽ ho một tiếng, bình thản cười nói: “Về chuyện của Bắc Lương, tôi đã bố trí và lên kế hoạch hết cả rồi, hai vị các lão cứ yên tâm!”
Bố trí hết rồi sao?
“Thế… thế khi nào thì Tiêu Chính Văn xuất phát?”
Tần Hán Quốc chớp mắt, chuyện lớn như thế sao có thể không thông qua Long Các?
“Tiêu Chính Văn ư?”
Thiên Tử cau mày nhìn Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long nói: “Chuyện này liên quan gì đến Tiêu Chính Văn? Tôi đã ra lệnh cho một trăm nghìn cảnh vệ quân đến Vũ Quan, trước tiên mở đường vận chuyển, sau đó tập hợp với quân Phá Long tiêu diệt quân địch!”
Tần Hán Quốc suýt thì hộc máu.
Cảnh vệ quân của Long Kinh là đội danh dự.
Cử đội quân như thế đi mở đường vận chuyển hay là phái họ đi vào chỗ chết?
“Thiên… Thiên Tử, cảnh vệ quân Long Kinh… có thể gánh vác được trọng trách này sao?”
Giang Vạn Long không biết nên nói gì mới phải.
Nếu người đưa ra quyết định này không phải là Thiên Tử mà là người bên cạnh thì có nói gì Giang Vạn Long cũng phải cách chức ông ta.
“Như những gì ông Lạc đã nói, Hoa Quốc có hơn mười triệu người đàn ông trai tráng, không cần phải dựa vào một mình Tiêu Chính Văn mới chỉ huy được chiến sự. Hai vị các lão cũng đã lớn tuổi rồi, mau chóng về nghỉ ngơi đi!”
Thiên Tử phất tay tỏ ý hai người ra ngoài.
“Thiên Tử… cậu…”
“Ra ngoài!”
Thiên Tử bỗng đập bàn, mắt trợn trừng lạnh lùng quát.
Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc sửng sốt.
Từ khi bắt đầu làm Thái Tử vị Thiên Tử này rất có tầm nhìn, sao giờ lại có thái độ này được chứ?
Hai người cảm thấy không hiểu nổi, nhưng Thiên Tử đang tức giận nên bọn họ chỉ đành rời khỏi Thiên Tử Các.
“Ông Lạc, ông cũng về nghỉ ngơi đi, tôi mệt rồi!”
Dứt lời, Thiên Tử vứt báo cáo chiến sự đó xuống đất, cất bước ra khỏi đại điện.
“Tả Đình Ngọc, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng bênh vực Tiêu Chính Văn nữa, nếu không cậu sẽ chết đấy!”
Thấy Thiên Tử đã đi xa, ông Lạc đến gần Tả Đình Ngọc lạnh lùng đe dọa.
“Ông…”
“Hừ! Không biết tốt xấu!”