Chương 1135 Phải làm sao đây?
Chứ không phải đi sâu vào Vũ Quan.
Suy cho cùng, ngay cả chủ soái của chúng cũng không ra lệnh tăng cường phòng bị, do đó, binh lính trong thành càng lười biếng hơn.
Cho tới khi đêm đến, tất cả vẫn yên tĩnh bình thường, thậm chí có vài binh lính tuần tra còn chạy thẳng lên tường thành, dựa vào tường và ngáy khò khò.
Tới lúc rạng sáng, hai trăm nghìn quân Phá Long đã lặng lẽ di chuyển tới dưới thành Vũ Quan, mà lính canh gác trên thành lại không hề phát giác.
Hoa Hồng Đỏ đi vòng tới cạnh Tiêu Chính Văn, nói: “Chủ soái, quân địch hoàn toàn không phát hiện ra chúng ta, chúng ta có lập tức tấn công vào thành luôn không?”
Tiêu Chính Văn xua tay, nói: “Không cần vội, lát nữa tôi vào thành trước, sau khi mở cửa thành, cô dẫn theo mười nghìn quân tiến vào trong, nhóm người còn lại mai phục xung quanh thành, chỉ cần có lính bị đánh bại chạy trốn thì tiêu diệt toàn bộ ngay tại chỗ!”
“Vâng!”
Hoa Hồng Đỏ lập tức sắp xếp nhiệm vụ cho các tướng lĩnh dưới trướng.
Trong chốc lát, đội quân hai trăm nghìn người đã chia thành bốn nhóm, lần lượt phục kích.
Chỉ có mười nghìn quân tinh nhuệ Phá Long đi theo Hoa Hồng Đỏ, chuẩn bị tấn công vào thành giết chết kẻ địch!
Tiêu Chính Văn nhún người nhảy lên tường thành.
Lúc này, lính canh gác trong thành vẫn đang ngáy khò khò, trên tường thành cũng không có người tuần tra.
Sau khi Tiêu Chính Văn tiện tay giải quyết mấy tên lính canh gác còn đang ngủ say, anh chạy nhanh xuống dưới cửa thành, vừa mở cửa thành vừa ra lệnh cho mọi người: “Trước hết đừng bứt dây động rừng, cố gắng chiến đấu không phát ra tiếng động, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì không được nổ súng!”
Mọi người nhao nhao gật đầu, cùng đi theo Tiêu Chính Văn, lần mò về hướng doanh trại của tổng chỉ huy ở trong thành.
Tuy trên đường đi cũng gặp phải tiểu đội tuần tra nhưng đều bị giải quyết hết không một tiếng động.
Lúc khoảng cách giữa bọn họ với doanh trại của Timur còn chưa tới trăm mét!
Bỗng nhiên, một tên lính gác trên đài quan sát phát hiện dường như có bóng người ở chỗ xa, lập tức chiếu đèn pha về phía nhóm người Tiêu Chính Văn.
Cùng lúc đó, một con dao quân đội năm cạnh đâm thẳng vào cổ họng của tên lính gác đó.
Trong khoảnh khắc trước khi chết, tên lính gác đã bóp cò súng.
Tiếng súng vang lên trong màn đêm yên tĩnh, Timur bỗng bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
“Ai đang nổ súng? Người đâu, người đâu!”
Không lâu sau, một binh lính hớt ha hớt hải chạy từ ngoài cửa vào, nói với Timur: “Chủ soái, không xong rồi, chúng ta…”
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên tiếng la hét giết chóc vang lên bốn phương tám hướng.
Timur còn chưa tỉnh táo lại, xung quanh doanh trại đã vang lên tiếng súng.
“Tránh ra!”
Timur vội đẩy tên lính kia ra, cầm thanh giáo dài của hắn lên, vội vã xông ra khỏi doanh trại.
Hắn vừa ra ngoài đã nhìn thấy vô số binh lính của liên quân vừa ra khỏi doanh trại liền bị bắn chết tại chỗ!
Còn có một bóng đen cầm con dao quân đội năm cạnh trong tay, đang đứng ngay đầu tiên xông lên chém giết.
Con dao quân đội năm cạnh điên cuồng chém đầu đám binh lính liên quân năm nước!
Khi thấy bóng đen cách doanh trại trung tâm của mình càng lúc càng gần, cuối cùng Timur đã thấy rõ dung mạo của người tới.
Tiêu Chính Văn?
Khoảnh khắc thấy Tiêu Chính Văn, trong lòng Timur chợt cảm thấy ớn lạnh.
Hai năm trước, hắn từng đánh nhau với Tiêu Chính Văn, hơn nữa vết thương cũ trên vai trái của hắn đến nay vẫn chưa lành!
Nhìn gương mặt này khiến Timur chợt thấy sợ chết khiếp!
Phải làm sao đây?
Trong thành Vũ Quan chỉ có một mình long soái năm sao là hắn, căn bản không có người trợ giúp, một mình đối mặt với Tiêu Chính Văn thì Timur chỉ còn con đường chết.