Chương 1144 Không có lối thoát!
“Thưa Thiên Tử, theo tôi thấy hay là nên thúc giục Tiêu Chính Văn ra trận sớm, vì một trăm nghìn đại quân của kẻ địch có thể đoạt lại thành Vọng Kinh bất cứ lúc nào!”
Ông Lạc tiến lên báo cáo.
“Ông đang muốn giục chết Tiêu Chính Văn sao? Ông có biết từ Long Nhất đến Long đến Long Bát đều đang bị thương nặng, ngay cả thời gian nghỉ ngơi mấy ngày này cũng không cho Tiêu Chính Văn thì làm sao mà cậu ấy nghênh chiến chứ!”
Tần Hán Quốc không thể kiềm chế được cơn giận, bước tới phẫn nộ quát lên.
“Tần…”
“Âu Dương Vũ đến!”
Lúc ông Lạc đang chuẩn bị phản bác thì một ông lão đầu tóc hoa râm, đôi lông mày trắng rũ xuống, sải bước bước lên đại điện.
Nhìn thấy người này, đám quan chức nhao nhao khom người hành lễ: “Kính chào các lão!”
Ngay cả Thiên Tử cũng đứng dậy, nói với ông lão lông mày trắng: “Các lão Âu Dương, dạo này có khỏe không?”
Ông lão này là Âu Dương Vũ, một trong tứ đại các lão của Long Các!”
Chỉ là những năm gần đây, vì không được khỏe nên ông ấy rất ít tham gia vào việc hệ trọng trong quân sự và chính trị.
Nhưng thân phận của ông ấy lại cực kỳ nhạy cảm!
Hôm nay ông ấy đột nhiên xuất hiện ở Thiên Tử Các khiến mọi người hết sức kinh ngạc!
“Thiên Tử, tôi có lời này, không biết Thiên Tử có thể lắng nghe hay không?”
Giọng nói già nua của Âu Dương Vũ vang lên giữa Thiên Tử Các, đám quan chức đều ngoan ngoãn lui ra hai bên.
“Các lão mời nói!”
Thiên Tử ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói.
“Từ xưa có câu, tướng ở ngoài không nghe theo lệnh vua, vậy xin hỏi, văn võ cả triều, bao gồm cả ông Lạc này, ông có biết trong thành Vũ Quan còn bao nhiêu lương thực, bao nhiêu đạn dược, bao nhiêu đồ tiếp tế?”
Tất cả mọi người đều trầm mặc một hồi lâu.
“Tôi tiếp tục hỏi ông, ở phía Bắc Vũ Quan có bao nhiêu người của liên quân đã chạy tới dưới thành, còn có bao nhiêu quân địch chưa tới dưới thành, ông Lạc có biết không?”
“Khụ…”
Ông Lạc bị hỏi đến mức không nói nên lời.
“Cách xa cả nghìn cây số, tình hình của địch không rõ, tình hình của quân ta cũng chưa biết cụ thể, các người lại dám nói bừa đánh và không đánh, thật sự coi mạng quân Phá Long của Hoa Quốc như cỏ rác sao? Nếu lúc này Tiêu Chính Văn ra trận nghênh chiến với kẻ địch theo ý ông, đám quân địch chưa bị tiêu diệt hết ở phía Bắc có cơ hội bỏ chạy thì ông có sẵn sàng chịu tội chết không?”
Âu Dương Vũ nói thẳng, chỉ mấy câu nói ngắn ngủi đã dồn ông Lạc đến chỗ chết, chịu tội chết?
Không có lối thoát!
Ông Lạc biết rõ nếu làm theo cách của ông ta thì quân đội phía Bắc sẽ chạy trốn, ông ta đâu còn dám gánh lấy tội chết này?
“Ông Lạc, sao không nói gì nữa?”
Âu Dương Vũ nheo mắt tra hỏi.
“Tôi…”
Ông Lạc liếm khóe môi, lúng túng nói: “Đúng là kế hoạch lúc trước của tôi không được chu toàn, sau khi được ông nhắc nhở, tôi đã sáng tỏ thông suốt, đúng là không nên gấp rút ra trận!”