Chương 1324
Đừng nhìn Khương Vy Nhan chỉ là một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi đầu mà lầm, lời cô nói quả thực chữ nào chữ nấy cũng đều rất sắc bén sâu xa.
Khiến cho một lão làng giang hồ như cụ ta không tìm được kẽ hở nào!
“Họ Khương kia, bớt nói nhảm, rốt cuộc cô muốn thế nào, nói thẳng ra luôn đi!”
Đường Bách Thành thấy mình nói lý không lại, chỉ có thể cắt ngang!
Trần Quốc Hoa cũng híp mắt nói: “Sếp Khương, thật ra hiện giờ căn nguyên của toàn bộ sự việc đã không còn quan trọng nữa, những môn chủ này đều đã tới đây, nếu như cô còn cố chấp thêm nữa thì cô không chỉ đắc tội với nhà họ Trần chúng tôi mà còn với cả bốn tông môn lớn nữa!”
“Tập đoàn Vy Nhan nhỏ bé của cô có gánh nổi không?”
Lời nói của Trần Quốc Hoa hơi nặng nề.
Độ Thiên Chân Nhân cầm bảo kiếm, lạnh lùng cười nói: “Tập đoàn Vy Nhan không gánh nổi thì Thiên Kiếm Tông của tôi sẽ thay tập đoàn Vy Nhan gánh!”
Vừa dứt lời, cả phòng hội nghị lập tức trở nên lặng ngắt như tờ!
Mọi người đều trầm mặc mất vài giây, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Trần Quốc Hoa và Khương Vy Nhan.
“Tốt! Rất tốt!”
Đường Bách Thành chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng cười nói: “Xem ra Độ Thiên Chân Nhân và sếp Khương không định giữ thể diện cho chúng tôi rồi!”
“Xin lỗi, không phải chúng tôi không giữ thể diện mà là mấy người không có chút thể diện nào!”
Độ Thiên Chân Nhân cướp lời đáp trả.
Nếu như không phải Khương Vy Nhan đang ở đây, Độ Thiên Chân Nhân đã tiễn Đường Bách Thành xuống chầu Diêm Vương từ lâu.
Làm gì có chuyện để tên này vui vẻ lâu như vậy.
“Hừ! Nếu như đây chính là thái độ cuối cùng của mấy người thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Hai tông chủ của Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông đứng phắt dậy, trong đáy mắt hơi loé lên ánh sáng sắc lạnh.
Bốn đánh một, dù cho Độ Thiên Chân Nhân đã lĩnh ngộ được Kiếm Cảnh thì đã sao?
Độ Thiên Chân Nhân thấy vậy thì khẽ cười, sau đó vỗ tay ba tiếng ra ngoài cửa.
Cửa phòng hội nghị mở toang, hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông bước thẳng vào trong phòng hội nghị.
“Sếp Khương, mời cô ra ngoài nghỉ ngơi một lát, tôi có vài lời cần nói với mấy anh em này!”
Độ Thiên Chân Nhân đứng dậy nói.
Sắc mặt Khương Vy Nhan hơi cứng đờ.
Bốn chọi một, lúc trước Độ Thiên Chân Nhân cũng từng bị thương nặng!
“Ông à, không được đâu!”
Nói xong, Khương Vy Nhan khẽ giữ lấy thanh kiếm dài của Độ Thiên Chân Nhân, trầm giọng nói: “Dù thế nào thì mấy người cũng phải để cho chúng tôi bàn bạc đã chứ, giờ này ngày mai tôi sẽ cho mấy người câu trả lời, thế nào?”
Thấy Khương Vy Nhan đã có dáng vẻ chịu thua, Lạc Cửu Anh vội vàng đứng dậy nói: “Đương nhiên là được, chúng tôi cũng không phải những kẻ không biết điều, nhưng hy vọng sếp Khương đừng có mà không nể mặt mấy lão già chúng tôi!”
Dứt lời, cụ ta kéo theo Trần Quốc Hoa cùng bước ra khỏi phòng hội nghị.
Thấy Trần Quốc Hoa bị lôi đi, mấy người Đường Bách Thành cũng đành đi theo.
Thế nhưng trước khi ra khỏi cửa, Đường Bách Thành còn đặc biệt nhìn Độ Thiên Chân Nhân bằng ánh mắt đầy ẩn ý.