Chương 1331
Đến đêm khuya, họ mới nhân lúc trời tối chạy đến gần biệt thự nhà họ Tiêu.
Lúc này đèn đuốc trong biệt thự nhà họ Tiêu vẫn còn sáng choang.
Trong sân còn thắp mấy ngọn đèn dầu.
Trông không phù hợp lắm với sân vườn kiểu hiện đại.
Hơn nữa Đường Bách Thành cứ có cảm giác kỳ lạ tựa như biệt thự trước mặt có gì đó không đúng lắm.
Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
“Môn chủ Đường, sao căn biệt thự này có gì đó quái lạ nhỉ?”
Tông chủ Võ Anh Tông – Lưu Hách Tuyên cũng nhíu mày.
Mặc dù vẫn chưa bước vào biệt thự nhưng cụ ta lại có cảm giác nếu mình bước vào trong căn biệt thự này thì e là rất khó sống sót để ra ngoài.
Cường giả đến cảnh giới này thì giác quan thứ sáu đều vượt xa người thường.
Bình thường càng không thể tự dưng lại có cảm giác như sắp gặp kẻ thù thế này.
“Hừ, tôi thấy vấn đề nằm ở mấy ngọn đèn dầu đó, hẳn là Độ Thiên Chân Nhân đoán được đêm nay chúng ta sẽ đến nên mới cố ý bày bố trong sân”.
“Mục đích là để chúng ta biết khó mà tránh, nhưng chỉ mấy ngọn đèn dầu sao có thể dọa được chúng ta chứ”.
Nói xong, Đường Bách Thành bước vào biệt thự nhà họ Tiêu.
Lưu Hách Tuyên và Lư Đức Vượng nhìn nhau, sau đó cũng đi theo Đường Bách Thành vào bên trong biệt thự.
Đến trước cổng biệt thự, thấy xung quanh chẳng có lấy một bóng người bảo vệ, Đương Bách Thành khẽ đẩy cổng vào.
“Cót két!”
Hả?
Sao lại là âm thanh này, đây là tiếng chỉ cửa gỗ cũ mới có thôi.
Nhưng rõ ràng biệt thự nhà họ Tiêu là cổng sắt, hơn nữa còn là cổng sắt mới tinh.
Đường Bách Thành nhíu mày, vừa do dự một thoáng, Lư Đức Vương và Lưu Hách Tuyên ở phía sau cũng đã đến gần.
“Môn chủ Đường, sao thế?”
Thấy Lư Đức Vượng hỏi, Đường Bách Thành làm như không có chuyện gì cười nói: “Không có gì, tôi chỉ thấy lạ là tại sao nhà họ Tiêu chẳng có lấy một người bảo vệ biệt thự, nhưng dù có hàng trăm hàng nghìn bảo vệ thì đã sao nào?”
Nói xong, Đường Bách Thành đẩy cửa bước vào.
Ba người vừa đặt chân vào khoảng sân trước mặt của biệt thự, trong sân bỗng nổi lên một trận gió.
Vù!
Ba người gần như run rẩy cùng lúc.
Chắc chắn cái sân này có vấn đề, chỉ là họ không nhìn ra vấn đề đó nằm ở đâu thôi.
Ngay khoảnh khắc ba người vừa sải bước vào trong sân, Tiêu Chính Văn bỗng mở choàng hai mắt nhìn chằm chằm về phía ngoài cửa nói: “Bạn của chúng ta đến rồi!”
Độ Thiên Chân Nhân cầm thanh kiếm dài, chậm rãi mở mắt rồi đứng dậy nói: “Chủ thượng, tôi đi đánh với họ”.
Tiêu Chính Văn xua tay: “Không vội”.
Sau đó anh đứng lên nhìn ra ngoài sân qua lớp cửa kính.
Thấy bóng dáng Tiêu Chính văn xuất hiện ở trước cửa, đám người Đường Bách Thành sửng sốt, sau đó đều nở nụ cười khinh thường.