Chương 1332
Tiêu Chính Văn cùng lắm chỉ là cảnh giới Thiên Vương bốn sao, cách biệt với ba người họ rất nhiều.
Còn Độ Thiên Chân Nhân lại chỉ có thể xem là một nửa đối thủ.
Nói cách khác, bây giờ rơi vào tình thế ba đánh hai, xem ra khả năng ba người họ đánh thắng Tiêu Chính Văn vẫn rất lớn.
“Là Tiêu Chính Văn!”
Lưu Hách Tuyên nhíu mày nhìn Tiêu Chính Văn rồi rút kiếm của mình ra.
“Ba vị, nếu đã đến rồi chi bằng vào nhà ngồi một lát nhé?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói với đám người Đường Bách Thành.
“Hừ! Thằng ranh Tiêu Chính Văn, hôm nay bọn tôi đến để lấy đầu của cậu, có lời trăng trối hay nguyện vọng gì chưa hoàn thành thì có thể nói, có lẽ bọn tôi sẽ giúp cậu hoàn thành nó”.
Đường Bách Thành đắc ý cười nói.
Cùng lúc đó, ba người đứng giáp lưng với nhau chiếm vị trí tấn công tốt nhất.
Chỉ đợi Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân đến quyết đấu.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn đèn dầu trong sân, thấy ngọn đèn lúc sáng lúc tối thì biết trận pháp đã bắt đầu hoạt động.
Lúc này anh mới nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Đi thôi, chúng ta ra đó”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn đẩy cửa bước ra ngoài.
Độ Thiên Chân Nhân đi sát theo phía sau Tiêu Chính Văn ra ngoài sân.
Lúc này Độ Thiên Chân Nhân có thể cảm nhận rõ có một luồng sát khí vô cùng ăn khớp với Kiếm Cảnh của cụ ta trong sân.
Hơn nữa hình như vết thương cũng được chữa trị toàn bộ, thực lực bỗng chốc tăng lên không ít.
“Lấy đầu của tôi sao? E là mấy người các ông không xứng đâu”.
Tiêu Chính Văn chắp hai tay ra sau lưng nhìn đám người Đường Bách Thành, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Độ Thiên Chân Nhân.
Có thể nói Kiếm Cảnh của Độ Thiên Chân Nhân là bất khả chiến bại trong trận pháp này.
Vì thế từ lúc bắt đầu Tiêu Chính Văn không có ý định ra tay đánh với ba người này.
Đôi khi nhìn kẻ địch bị giết cũng là một loại hưởng thụ.
Nhất là khi đối phương nghĩ đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Các vị, lẽ nào các vị không nhớ những lời lúc sáng tôi đã nói sao? Thiên Kiếm Tông sẽ gánh vác chuyện của tập đoàn Vy Nhan, hôm nay không phiền chủ thượng ra tay, một mình tôi sẽ lấy mạng của mấy người các ông”.
Nói đến đây Độ Thiên Chân Nhân bước lên trước một bước.
Đồng thời giơ kiếm trong tay.
Thanh kiếm dài vừa rút ra khỏi vỏ đã toát ra sát khí bức người.
Thậm chí đám người Đường Bách Thành đứng cách đó vài mét cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương.
Vèo!
Đường Bách Thành không khỏi nhíu mày, sao kiếm khí của Độ Thiên Chân Nhân lại dày đặc thế này?
Hơn nữa hình như thanh kiếm đó có gì đó không đúng lắm.
“Người nào lên trước, hay là các ông muốn lên cùng một lúc?”
Độ Thiên Chân Nhân cầm thanh kiếm dài cao ngạo nói.
“Môn chủ Đường, tôi lên đánh với ông ta trước”.