Bắt nạt người quá đáng?
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, tay cầm kiếm Tần Vương bước đến trước mặt Andre, cười khẩy nói: “Bắt nạt ông? E là ông không biết cái gì mới gọi là bắt nạt nhỉ?”
Nói xong, anh giơ chân lên đá thẳng vào mặt Andre.
Cú đá này khiến một dấu giày cực rõ hằn lên mặt Andre.
“Giết người dân Hoa Quốc? Ông xứng sao?”
Tiêu Chính Văn vung tay lên đấm vào mặt ông ta khiến Andre văng ra xa.
Nhưng ông ta chưa rơi xuống mặt biển chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay ra, cơ thể Andre lại bị một lực vô hình đẩy ngược về phía Tiêu Chính Văn.
“Bụp!”
Tiêu Chính Văn trở tay đấm một cú vào trước ngực Andre.
“Phụt!”
Andre phun ra một ngụm máu lớn, cả người nặng nề ngã xuống mặt biển rồi chìm xuống đáy biển.
“Ào!”
Tiêu Chính Văn giơ một tay ra, đáy biển lập tức xuất hiện một vòng xoáy nước màu đen đẩy Andre lên khỏi mặt nước, sau đó cuốn ông ta lên cao mấy trăm mét.
“Tôi hỏi ông, bảo gia tộc Kyle đến Long Kinh khấu đầu xin lỗi, ông có ý kiến gì không?”
Tiêu Chính Văn vươn tay xách cổ áo Andre lên, lạnh lùng hỏi.
Andre thở hổn hển lắc đầu nói: “Không có! Không có ý kiến!”
Lúc này hơi thở của Andre rất hỗn loạn, khuôn mặt ông ta đau rát.
Ông ta là ai chứ?
Ông ta là một người có tầm ảnh hưởng lớn đến Âu Lục, có thể khiến người ở cả Âu Lục cúi lạy.
Nhưng lúc này ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bình thường dù là quốc vương của một đất nước muốn gặp ông ta cũng phải hẹn đến mấy lần.
Hơn nữa dù là quốc vương có gặp được ông ta thì cũng phải tỏ ra cung kính.
Nhưng bây giờ thì sao?
Ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn chịu sỉ nhục trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Nhận tội với người dân Hoa Quốc, ông có lời oán giận nào không?”
Tiêu Chính Văn lạnh như băng, kiếm Tần Vương trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Không… không có!”
Andre gần như thốt ra ba chữ này từ trong kẽ răng.
“Quỳ xuống! Cúi đầu nhận tội!”
Tiêu Chính Văn vung tay lên khiến Andre văng ra xa mấy chục mét.
Andre chật vật đứng dậy, siết chặt nắm đấm, do dự một chốc cuối cùng vẫn quỳ gối xuống.
Ông ta lạy liên tiếp ba cái về phía bờ biển Lam Huệ của Hoa Quốc.
Dù sao thì Andre cũng là cường giả cảnh giới Thiên Thần, mặc dù không phải thần thật nhưng thần lực vẫn rất mạnh.
Ba cái lạy này đều có thể hướng đến người dân cả Hoa Quốc dọc vùng biển Lam Huệ của Hoa Quốc.
Chí ít mỗi người đều có thể sống lâu thêm một năm.
“Cậu Tiêu, bây giờ chắc cậu đã hài lòng rồi nhỉ?”
Andre trầm giọng hỏi.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Andre nói: “Hài lòng ư? Tôi nhớ vẫn còn một người Hoa Quốc bị bắt giữ trên tàu của các ông mà nhỉ?”
Nghe anh nói thế, Andre hiểu ra mục đích thật sự của Tiêu Chính Văn.
“Omar, đi dẫn người đến đây!”
Omar nào dám do dự, vội vàng chạy vào khoang tàu, không lâu sau dẫn một thanh niên cả người đầy máu ra.
Lúc này Long Thất đã bị hành hạ không ra hình người nữa rồi.
Trên mặt, trên người be bét máu, quả thật khiến người ta không nỡ nhìn.
Nhìn thấy Long Thất, sắc mặt Tiêu Chính Văn lập tức trở nên u ám.
“Bịch!”
Dù là một người đàn ông lực lưỡng như Long Thất khi bước ra khỏi khoang tàu cũng không kiên trì được nữa, mà ngã nhào xuống đất.
Thấy trên lưng Long Thất là vô số vết thương đâm xuyên qua trước ngực và sau lưng, Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm.
“Đứng lên!”
Tiêu Chính Văn kiềm chế cơn thịnh nộ xuống, trầm giọng nói.
Long Thất vốn dĩ đã gần hôn mê, nghe được giọng nói quen thuộc, cả người anh ta không khỏi run lên.
Tận đáy lòng như có một giọng nói cứ nói với anh ta rằng, đứng lên! Đứng lên!
Phù!
Long Thất dựa vào chút sức lực cuối cùng đứng thẳng người dậy, đôi mắt chỉ còn lại chút khe hở nhìn Tiêu Chính Văn từ đằng xa.
Mặc dù người này trông rất lạ, nhưng giọng nói này lại là giọng mà anh ta sẽ không bao giờ nghe nhầm.
Người đó chắc chắn là Tiêu Vương.
Khoảnh khắc nhìn rõ bóng người Tiêu Chính Văn, Long Thất không khỏi rơi nước mắt.
Trong lòng anh ta đã chắc chắn mình phải chết rồi, nhưng tiếc là không thể lấy lại bảo vật quốc gia - kiếm Tần Vương về thì đã chết ở đây.
Thậm chí lúc bước lên con tàu này, Long Thất chưa từng nghĩ mình còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.
Bất kể đối phương hành hạ thế nào, anh ta cũng không tiết lộ nửa chữ.
Tiêu Chính Văn bước lên trước đi thẳng đến trước mặt Long Thất, nhìn Long Thất cả người đẫm máu, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Ai đánh?”
Nghe Tiêu Chính Văn hỏi, sắc mặt Omar trở nên trắng bệch, bất lực nhìn Andre.
“Cậu Tiêu, chúng tôi đồng ý giao kiếm của vua Solomon ra rồi còn khấu đầu nhận tội với Thiên Tử Hoa Quốc. Xin cậu…”
Andre tiến lên trước một bước cung kính nói.
Tất nhiên ý của ông ta là muốn nói Tiêu Chính Văn đừng truy cứu chuyện này nữa, dù sao người vẫn chưa chết.
“Tôi đang hỏi anh, nghe thấy không?”
Tiêu Chính Văn mặc kệ Andre mà quay đầu lại nhìn Long Thất.
Long Thất hít sâu một hơi, chậm rãi giơ tay lên chỉ vào Omar đang đứng đằng sau Andre.
“Cậu Tiêu, tôi…”
Andre nói.
“Bốp!
Tiêu Chính Văn vung tay tát Andre một cái, lạnh lùng nói: “Không giết ông đã là khoan dung độ lượng lắm rồi, nếu còn nói thêm một chữ nữa thì ông cũng phải chết”.
Andre nuốt nước bọt lập tức ngậm miệng lại, lùi sang một bên.
“Đánh chết hắn cho tôi”.
“Tiêu Chính Văn chỉ vào Omar.
“Vâng!”
Long Thất bước nhanh đến giơ nắm đấm lên đấm vào mặt Omar.
“Bụp! Bụp! Bụp!”
Ba cú liên tiếp đấm vào da thịt.
Omar bị đánh chảy máu mũi và miệng, nổ đom đóm mắt.
“Mày dám?”
Omar nghiến răng nghiến lợi, dứt lời bèn giơ nắm đấm lên.
Trước đó bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức không còn sức đánh trả, Omar không dám nói một tiếng, dù sao ngay cả thầy của hắn cũng bị Tiêu Chính Văn đánh sống dở chết dở.
Nhưng Long Thất là cái thá gì?
Chỉ là một con kiến giơ tay lên là có thể bị nghiền nát mà cũng dám đánh hắn?
“Anh đang gãi ngứa cho hắn đấy à?”
Không đợi cú đấm của Omar đấm vào người Long Thất, lòng bàn tay Tiêu Chính Văn đã đánh tới.
“Bốp!”
Một cú tát mạnh vung lên khiến đầu Omar lệch hẳn sang một bên, sau đó bay xuyên qua boong tàu như một viên đạn pháo.
“Lăn lên đây cho tôi, quỳ xuống!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng quát, vừa giơ tay lên Omar lại như một viên đạn pháo bay từ trong khoang tàu lên đến boong tàu.
“Rắc!”
Đầu gối Omar vừa chạm xuống đất đã bị một lực cực lớn đánh lên, khuỵu gối quỳ trên boong tàu.
“Trong vòng một phút, đánh chết hắn cho tôi”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Long Thất xoay người nhặt thanh kiếm của vua Solomon bên cạnh rồi rút ra cầm trong tay, sau đó đâm chuẩn xác vào người Omar.
“Phụt!”
Một nhát kiếm đâm vào, một cánh tay Omar rơi xuống đất.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mấy nhát kiếm liên tiếp, chân tay Omar đều bị chém đứt.
“A! Thầy ơi… cứu con! Con không muốn chết, A…”
Omar hét lên một tiếng thảm thiết.
Nhưng Andre ở một bên lại không dám nói dù chỉ một chữ.
“Cậu này, cậu ta đã…”
Một thành viên gia tộc Kyle bước đến vừa định xin tha, Tiêu Chính Văn chỉ một cái, một luồng sáng bắn ra, người đó biến thành vũng máu.
“Ai dám nhiều lời thì chết!”
Giọng Tiêu Chính Văn như sấm rền khiến tất cả mọi người khiếp sợ quỳ hết xuống đất.