Nghe Tiêu Chính Văn nói xong, Lưu Trường Quân nhíu chặt mày.
Trước đó ông ta có ấn tượng khá tốt với Tiêu Chính Văn nhưng sau khi nghe anh nói thế, cái nhìn của Lưu Trường Quân về Tiêu Chính Văn lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Filkant người ta là cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, một cảnh giới chủ soái như cậu muốn đụng vào chân mày của người ta có gì khác với đâm đầu vào chỗ chết?
Một khi xảy ra xung đột thì đừng bao giờ mong người ta giao Mã Vĩnh Lợi ra.
Nhưng dù sao Tiêu Chính Văn cũng là người của Hắc Băng Đài, Lưu Trường Quân cảm thấy khá bất mãn nhưng ngoài mặt không thể để lộ cảm xúc, xét cho cùng Hắc Băng Đài có quyền lợi rất lớn ở Hoa Quốc.
Ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn về tố cáo mình thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nếu cậu đã muốn chết thế thì ông đây xem cậu sẽ chết thế nào.
Trần Khai Quốc chậm rãi dừng xe vào ven đường, quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu Tiêu, cậu nghĩ cho kỹ nhé, tối nay chúng ta thật sự có khả năng gặp phải Filkant”.
“Hình như người này đã có ý thù địch với người Hoa Quốc chúng ta từ nhỏ, rất không thân thiện với chúng ta”.
Tiêu Chính Văn cau mày nói: “Ồ? Không thân thiện với người Hoa Quốc chúng ta? Thế càng phải gặp được hắn. Tôi muốn xem thử thiên tài Âu Lục thuộc đẳng cấp nào”.
Hừ!
Nghe anh nói thế, Lưu Trường Quân càng bất mãn với Tiêu Chính Văn.
Nhưng Trần Khai Quốc lại không nghĩ thế, trụ sở chính Hắc Băng Đài đã cử Tiêu Chính Văn đến đây, chắc chắn cậu ấy có khả năng giải quyết chuyện này.
Trần Khai Quốc ngẫm nghĩ một chốc rồi nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, thế chúng tôi sẽ làm theo ý cậu. Tôi đi chuẩn bị vài món quà, tối nay chúng ta đến tham gia tiệc sinh nhật của gia tộc Kanter”.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Thật ra không cần quà gì đó đâu, đem theo bao lì xì một tệ là được”.
Phụt!
Trần Khai Quốc và Lưu Trường Quân suýt thì hộc máu, bao lì xì một tệ?
“Chuyện này…”
Mặt Trần Khai Quốc tái xanh.
Dù có tiết kiệm chi phí cũng không thể tặng người ta tiền mừng một tệ được, nếu bị phát hiện thì hậu quả rất khó lường.
Tiêu Chính Văn xua tay nói: “Không sao, nếu gia tộc Kanter vui vẻ giao người ra, sau này mọi người là bạn, giữa bạn bè không cần để ý chút chuyện nhỏ này”.
“Nếu gia tộc Kanter không chịu thả người thì mọi người là kẻ thù, một tệ của Hắc Băng Đài đều là mồ hôi và nước mắt của người dân Hoa Quốc, không thể tùy tiện tặng cho kẻ thù được”.
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Trần Khai Quốc gật đầu lia lịa.
Những lời Tiêu Chính Văn nói không phải không có lý.
Chỉ là ông ta cũng đang thầm tính toán.
Với cường thế của Tiêu Chính Văn, có thể khiến gia tộc Kanter giao người ra hay không, đúng là một dấu chấm hỏi cực kỳ lớn.
Nửa tiếng sau, Trần Khai Quốc dẫn mọi người đi vào khách sạn Fililand xa hoa nhất thành phố Norman.
Lúc này cả khách sạn đã được canh gác nghiêm mật.
Người ra kẻ vào đều mặc đồ hàng hiệu, thân phận địa vị rất cao.
Trần Khai Quốc cũng xem như là một trong những người có tiếng ở Norman, Lưu Trường Quân là đặc phái viên của Hoa Quốc.
Thế nên sau khi hai người đưa danh thiếp ra thì không ai ngăn lại, thuận lợi đi vào sảnh lớn khách sạn.
Lúc này trong sảnh lớn đã đông nghịt.
Hơn nữa người đến hội trường đều là thành viên trong giới chính trị hoặc những ông lớn trong giới kinh doanh ở thành phố Norman.
Ba người lần lượt đưa một bao tiền mừng, nhân viên phụ trách nhận quà nhận lấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó khó hiểu ngẩng đầu nhìn mấy người Trần Khai Quốc nói: “Các vị, đây là…”
Không để Trần Khai Quốc lên tiếng, Tiêu Chính Văn đã giành nói trước: “Đây là truyền thống của Hoa Quốc chúng tôi, tiền mừng tuổi có ý nghĩa là chúc chủ nhà làm ăn phát đạt, hưng thịnh, chúc người mừng thọ sống lâu”.
Nghe Tiêu Chính Văn giải thích, nhân viên đó nửa tin nửa ngờ gật đầu, nhưng mắt liếc nhìn ba phong bao vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Chúng tôi có thể vào trong rồi chứ?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười hỏi.
Nhân viên vội gật đầu nói: “Được! Tất nhiên… là được”.
Tiêu Chính Văn quay đầu lướt nhìn một vòng sảnh lớn.
Lúc này chỉ thấy không ít người đang vây quanh bên một góc ở sảnh lớn, trong đó một người thanh niên da trắng đang cởi trần thân trên.
Để lộ ra cơ bắp rắn chắc, dưới mái tóc dài ngang vai là khuôn mặt vô cùng khôi ngô.
Thanh niên này chính là Filkant – thiên tài của gia tộc Kanter.
Đứng đối diện với hắn là một người thanh niên cũng để trần thân trên, dáng người hơi gầy.
Tay người này còn cầm một thanh kiếm ngắn, chỉ nhìn từ bóng lưng và làn da thì chắc là người đàn ông gốc Á.
Cảnh giới Thiên Vương một sao.
Tiêu Chính Văn hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn người đàn ông gốc Á đó vài giây.
Thực lực người này kém xa người đàn ông da trắng đối diện.
“Lưu Thành Long, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, chỉ cần quỳ xuống khấu đầu mười cái với tôi thì tôi có thể suy xét không giết anh”.
Filkant nở nụ cười tàn ác.
Người được gọi là Lưu Thành Long chỉ vì một câu đụng chạm, cãi vã với Filkant mà bị hắn đánh tả tơi.
Cao thủ cảnh giới Thiên Vương một sao Lưu Thành Long đó nghe hắn nói thế thì không chút sợ hãi, ngược lại siết chặt thanh kiếm ngắn trong tay, lạnh lùng nói: “Filkant, tôi… tôi là thầy giáo Hoa Quốc cử đến học viện võ thuật”.
“Cậu có biết ẩu đả giáo viên có kết cục thế nào không?”
Filkant thờ ơ vén sợi tóc trước trán, lắc ngón tay nói: “Đừng nói là đánh anh, dù có giết anh, học viện võ thuật cũng sẽ không truy cứu”.
“Hỗn láo!”
Lưu Thành Long siết chặt thanh kiếm ngắn, vung tay chém về phía Filkant.
Anh ta dồn hết sức lực vào đòn tấn công này.
Với thực lực cường giả cảnh giới Thiên Vương một sao, dù có là một chiếc xe bọc thép cũng bị một kiếm này chém làm đôi.
Nhưng Filkant lại không hề né đòn, để mặc thanh kiếm ngắn của anh ta chém vào người mình.
“Keng!”
Thanh kiếm ngắn chém vào người Filkant nhưng không hề gây ra vết thương nào, không có máu, chỉ có ánh lửa bắn tung tóe.
Hả?
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám đông xung quanh không khỏi xuýt xoa.
Ngay cả Lưu Thành Long cũng khiếp sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Dù anh ta có khoảng cách thực lực rất lớn với Filkant, nhưng Filkant cũng không thể không hề bị thương thế được.
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Filkant này cũng thú vị đấy.
Sở dĩ hắn có thể không bị kiếm chém bị thương không phải là vì sức mạnh cơ thể.
Mà là người này thông thạo một loại trận pháp phòng vệ, có thể tăng sức mạnh cơ thể của hắn lên gấp một trăm lần.
Thế nên bất kể người tên là Lưu Thành Long này vung kiếm chém thế nào cũng không thể làm hắn bị thương.
Filkant lướt nhìn thanh kiếm ngắn trên người mình, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt: “Vừa rồi đã cho anh cơ hội rồi, tiếc là người Hoa Quốc anh không biết trân trọng”.
“Filkant, tôi… tôi là giáo viên học viện võ thuật đấy, cậu không thể giết…”
“Phụt!”
Lưu Thành Long chưa nói hết câu, một cánh tay của Filkant đã đâm vào ngực anh ta, sau đó tiến về phía trước, cơ thể Lưu Thành Long vô lực bị hắn túm đến trước mặt.
Chỉ thấy Filkant dùng sức vung tay, thi thể Lưu Thành Long bay thẳng ra xa đâm vào cánh cửa lớn của khách sạn, sau đó lăn ra đường.
Vừa lau vết máu dính trên cánh tay, Filkant vừa cười nói: “Tiết mục giải trí đến đây là kết thúc, mọi người giải tán đi”.