Filkant gật đầu nói: “Anh Tiêu, tôi dẫn anh qua đó”.
Sau đó Filkant khởi động xe lái thẳng về hướng tòa lâu đài cổ.
Khi chiếc xe lái đến cổng tòa lâu đài, bên trong đã chật ních người.
Là ngôi sao mới của gia tộc Kanter, bất kể đi đến đâu hắn cũng được mọi người cung kính.
Thế nên Filkant và Tiêu Chính Văn vừa bước vào cửa đã có nhân viên đến cung kính mời Filkant và Tiêu Chính Văn vào một căn phòng VIP.
Mặc dù chỉ là phòng VIP tạm thời, tương đối đơn giản nhưng cũng là một biểu tượng để chứng tỏ thân phận.
“Thật ra người có hứng thú thật sự với tòa lâu đài cổ này chỉ có người của mười gia tộc lớn thôi, còn những người khác dù có hứng thú cũng không mua nổi”.
Filkant quay đầu lại nhỏ giọng giải thích với Tiêu Chính Văn.
Tòa lâu đài cổ có ý nghĩa kỷ niệm như thế này bất kể có bao nhiêu tin tức tiêu cực thì cuối cùng vẫn là nơi đại đế Charlie từng sống, thế nên giá khởi điểm rất cao.
Lúc Tiêu Chính Văn và Filkant đến, buổi đấu giá vừa mới bắt đầu.
Hơn nữa đa số người ngồi trong sảnh lớn đều là người kinh doanh gốc Á đến Âu Lục làm ăn, hoặc là vài nhân vật quan trọng trong giới chính trị ở nước ngoài.
Ngộ nhỡ người của mười gia tộc lớn không có hứng thú với tòa lâu đài cổ này thì họ có thể đấu giá được tòa lâu đài cổ tượng trưng cho thân phận với giá thấp.
Tất nhiên chuyện tốt thế này không thường xảy ra cho lắm.
Buổi đấu giá vừa bắt đầu đã có người bước vào giai đoạn đỉnh điểm.
Chưa đầy năm phút, giá đã tăng vọt từ năm trăm triệu tệ giá khởi điểm lên đến hai tỷ.
Hơn nữa người giơ bảng còn là một người phụ nữ bí ẩn.
Từ ánh mắt cô ta không khó đoán được cô ta nhất quyết phải lấy cho bằng được tòa lâu đài cổ này.
Filkant liếc mắt đã nhận ra người phụ nữ bí ẩn này, nhỏ giọng ghé sát tai Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, cô ta là người của gia tộc Drew, tên là Irina, cũng xem như là một người tài giỏi trong thế hệ trẻ”.
“Tuổi còn trẻ mà đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao, mặc dù xếp trên mấy người nhưng đã không dễ với một cô gái rồi”.
Filkant vừa dứt lời, một người đàn ông trẻ tuổi đối diện Irina lại giơ bảng lên nói: “Ba tỷ”.
Rõ ràng hai người đều muốn có được tòa lâu đài cổ này.
Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng nhìn hai người.
Bất kể tòa lâu đài cổ này thế nào cũng phải giành về cho bằng được, Tiêu Chính Văn cũng rất muốn biết, từ trường vô cùng mạnh mẽ đó phát ra từ đâu.
Hơn nữa rất có khả năng nơi này còn giấu một bí mật rất lớn.
Chỉ là lúc này Tiêu Chính Văn vẫn chưa muốn tranh giành với họ, Tiêu Chính Văn cũng đang đợi sau khi hai người phân thắng thua xong mới giơ tay ra.
“Ba tỷ rưỡi”.
Irina nghiến răng lạnh lùng nói.
Cái giá này đã vượt khỏi dự tính của cô ta, nhưng cô ta vẫn giơ bảng trong tay lên, lớn giọng nói.
Người đàn ông đối diện cười gượng lắc đầu, tòa lâu đài cổ này quả thật là nơi ở cũ của vua Charlie, nhưng chỉ riêng điều này thôi cũng không đáng với con số này.
“Được rồi, tôi từ bỏ!”
Dứt lời, người đàn ông bỏ tấm bảng trong tay xuống, sau đó ga lăng đứng dậy cúi người trước mặt Irina rồi xoay người bước ra khỏi tòa lâu đài cổ.
Ngay lúc Irina nở nụ cười chiến thắng thì bỗng có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ba tỷ sáu”.
Nghe thấy giọng nói này, ngay cả Irina cũng sửng sốt.
Cô ta chỉ có ba tỷ rưỡi thôi, hơn nữa đây đã là toàn bộ tiền vốn mà gia tộc đưa cho cô ta rồi.
Vốn dĩ lúc nãy người đàn ông trẻ tuổi đó vừa ra tay đã khiến cô ta cảm thấy khó xử.
Bây giờ lại xuất hiện một tên phá rối, sắc mặt Irina trở nên lạnh như băng.
“Anh này, tôi mong anh có thể thận trọng một chút, tòa lâu đài cổ này không tầm thường, dù anh có thể đấu giá được cũng chưa chắc có thể có được nó trong thời gian dài”.
“Tôi tin anh cũng đã nghe nói đến những tin đồn liên quan đến tòa lâu đài cổ này, thế nên tôi nghĩ lựa chọn tốt nhất của anh là nhường nó lại cho tôi”.
“Xin lỗi nhé, tôi không có thói quen dâng đồ mình thích cho người khác”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Thấy Tiêu Chính Văn chỉ là một thanh niên Hoa Quốc bình thường, mặc dù người bên cạnh anh có chút lai lịch nhưng xét về địa vị cũng không thể so được với cô ta.
Trong mười gia tộc lớn, gia tộc Drew đứng vị trí thứ hai, không phải là gia tộc mà Kanter có thể so sánh.
Bất kể là về sức mạnh hay tài chính, gia tộc Drew cũng có thể bỏ xa gia tộc Kanter mười mấy con phố, cô ta không tin Filkant sẽ đắc tội với gia tộc Drew chỉ vì một thanh niên Hoa Quốc.
Trong khi Irina và Tiêu Chính Văn nói chuyện, người bán đấu giá đứng trên bục đã gõ búa xuống.
“Chúc mừng cậu này nhé, cuối cùng cũng đấu giá thành công tòa lâu đài cổ này với mức giá ba tỷ sáu”.
Nói xong, hai nhân viên nhanh chân bước đến phòng VIP của Tiêu Chính Văn và Filkant.
Filkant vội bước đến lấy thẻ ngân hàng của mình để trả chi phí đấu giá, sau đó mới quay đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, chỉ cần anh ký tên vào tờ thỏa thuận này thì tòa lâu đài cổ này thuộc về anh”.
Filkant vừa dứt lời, dường như mọi người đều đưa mắt nhìn Tiêu Chính Văn.
Mọi người đều không lạ gì Filkant, nhưng Tiêu Chính Văn lại là người xa lạ với họ.
Ai cũng muốn biết rốt cuộc là ai mà có thể khiến ngôi sao mới của gia tộc Kanter – Filkant phải cung kính như thế, còn vung tay tặng đối phương một tòa lâu đài cổ.
Irina kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn, một mặt thì nghĩ Tiêu Chính Văn trông không giống cao thủ, ngược lại giống một người bình thường hơn, hơi thở của anh quá bình thường.
Hoặc cô ta nghĩ tặng tòa lâu đài cổ này cho Tiêu Chính Văn như phung phí của trời vậy.
Không thể kiềm chế cảm xúc trong lòng nữa, Irina đứng lên đi đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Anh này, không biết xưng hô thế nào?”
Tuy Irina rất bất mãn với Tiêu Chính Văn nhưng giọng điệu vẫn khá khách sáo.
“Tiêu Quân Lâm!”
Tiêu Chính Văn bình thản đáp.
“Người kinh doanh Hoa Quốc sao?”
Irina hỏi tiếp.
Thương nhân người Hoa Quốc trải rộng trên khắp thế giới, tất nhiên ở Âu Lục cũng có không ít người giàu có.
Thế nên Irina theo bản năng nghĩ rằng rất có thể Tiêu Chính Văn là con của một nhà giàu của gia tộc thương nhân nào đó.
“Không!”
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói một chữ, sau đó ký tên mình lên bản thỏa thuận.
Irina nhíu mày nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, cho dù anh có là thương nhân Hoa Quốc hay không, tôi vẫn mong anh có thể nghe tôi khuyên một câu, tòa lâu đài cổ này không phải là nơi mà người bình thường có thể có được đâu”.
“Tôi mong anh có thể nhường nó cho tôi”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười lắc đầu nói: “Vừa rồi tôi đã nói rồi, tôi chưa từng tặng người khác thứ đồ mà tôi thích”.
“Anh Tiêu, tôi nghĩ anh vẫn chưa hiểu rõ về tòa lâu đài cổ này, nó không chỉ đơn giản là nơi ở khi xưa của đại đế Charlie. Nếu anh cố chấp như thế thì chẳng lâu nữa anh sẽ chết ở trong tòa lâu đài cổ này giống những người trước kia”.
Những lời Irina nói cũng không phải không có căn cứ.
Những tin đồn về sự kiện kỳ lạ đó chắc chắn cũng không phải bịa đặt lung tung.
“Ồ? Thế tôi muốn xem xem tôi chết ở đây thế nào”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.