Chắc chắn Sean không phải đang đe dọa mọi người.
Với thực lực của ông ta, muốn giết đám người Rogers là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần Rogers và Filkant chết thì Irina và Tiêu Chính Văn còn có khả năng phản kháng nữa sao?
Tất cả mọi người đều chết, không ai có thể biết được rốt cuộc vụ án này là do ai làm.
Dù gia tộc Drew sai người đi điều tra cũng khó mà điều tra cặn kẽ.
Không chỉ có Rogers hoảng sợ mà ngay cả Irina cũng sợ hãi.
Rất dễ nhận ra từ vẻ mặt của Sean, dù bây giờ bọn cô ta muốn đi, Sean cũng sẽ không cho đi.
Rogers trước đó còn tỏ ra cao ngạo, lúc này cũng khiếp sợ mặt mày trắng bệch, không khỏi lùi về sau.
“Có trách thì chỉ có thể trách các người không biết thức thời. Sao các người có thể sở hữu tòa lâu đài cổ của đại đế Charlie được chứ? Đó chỉ có thể thuộc về cường giả đứng đằng sau tôi thôi, các người còn chẳng có tư cách chạm vào nó”.
Vừa dứt lời Sean chậm rãi bước về phía Rogers và Irina.
Ông ta nghĩ hai người này là mối đe dọa lớn nhất.
Còn Filkant và Tiêu Chính Văn đã xác định không thể thoát khỏi bàn tay ông ta rồi.
Giết lúc nào cũng thế thôi.
Ngược lại để người gia tộc Drew chạy thoát lại cực kỳ bất lợi cho ông ta.
Lúc này Rogers và Irina đã lùi đến góc tường.
Đằng sau là bức tường vững chắc, thấy Sean từng bước ép sát, lưng áo của Rogers đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sean còn chưa ra tay, một giọng nói cực kỳ mất kiên nhẫn vang lên từ sau lưng ông ta.
“Ông không nghĩ giết người trên phần đất cá nhân của tôi là quá đáng lắm sao?”
Nghe thấy thế, ngoài Filkant thì tất cả mọi người đều sửng sốt.
Nhất là Rogers ngây ngốc nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt hiện lên vẻ không dám tin.
Đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao mà Tiêu Chính Văn còn dám kiêu ngạo thế à?
Lẽ nào Tiêu Chính Văn không nhìn ra ngay cả họ cũng rất sợ Sean sao?
Một người bình thường như Tiêu Chính Văn lại dám chất vấn Sean bằng giọng điệu này ư?
Thật ra nãy giờ Sean vẫn không để ý đến Tiêu Chính Văn, cứ nghĩ anh chỉ là một người bình thường mà thôi.
Suy cho cùng, ông ta cũng không cảm nhận được chút hơi thở của cường giả nào trên người Tiêu Chính Văn.
Thật ra cũng không thể trách Sean được.
Dù có là Andre thì cũng giống Tiêu Chính Văn thôi.
Bình thường thì không thể cảm nhận được hơi thở cường giả, chỉ có khi ra tay đánh mới để lộ ra hơi thở đáng sợ bất thường.
Đây chính là điểm khác biệt giữa cảnh giới Thiên Thần và cảnh giới Thiên Vương.
Đạt đến cảnh giới Thiên Vương, càng bình thường không có gì nổi bật, càng hòa một thể với mọi thứ xung quanh, ngược lại càng mạnh.
Sean quay đầu lại lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, trong mắt hiện lên vẻ thích thú.
Những lời Tiêu Chính Văn vừa nói đã hoàn toàn chọc giận ông ta.
“Haizz! Đúng là không biết sợ là gì, lần này không ai cứu nổi cậu rồi”.
Rogers lắc đầu lạnh lùng nói.
Lúc này Rogers đã không còn ôm ảo tưởng nữa.
Nếu Sean không muốn bỏ qua cho ông ta và Irina thì ông ta có muốn cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay Sean.
Cách biệt về thực lực của hai bên quá lớn.
“Chàng trai, ngông cuồng cũng phải có mức độ, vốn dĩ Sean không để ý đến cậu, nếu cậu cầu xin ông ta tha thì có lẽ ông ta sẽ cho cậu một con đường sống. Dù sao người như cậu cũng chỉ là một con kiến bé nhỏ trong mắt bọn tôi thôi”.
“Nhưng cậu lại cứ cố chấp, không nên nhiều lời vào lúc này”.
Rogers cho rằng nếu không có ông ta, Tiêu Chính Văn đã không sống đến bây giờ.
Vốn dĩ Tiêu Chính Văn là người có khả năng sống sót nhất, sau đó đưa tin tức về cho người của gia tộc Drew.
Nhưng cơ hội sống duy nhất cũng bị một câu của Tiêu Chính Văn phá hủy.
Ngay cả Irina cũng thầm quở trách Tiêu Chính Văn không nên khoe mẽ vào lúc này.
Chỉ là Tiêu Chính Văn không để ý đến Rogers mà lạnh nhạt nhìn Sean.
Lúc này Tiêu Chính Văn dần tỏa ra sát khí.
Tòa lâu đài cổ này là tài sản cá nhân anh bỏ một số tiền lớn mua về, kết quả đám người này cứ xông vào nhà anh như đi qua cổng thành vậy.
Xem ra đám người Âu Lục đều là lũ ngu đần, không để họ dính chút máu thì không bao giờ biết nên tôn trọng người khác.
Sean và Tiêu Chính Văn trố mắt nhìn nhau, sát khí trong mắt dần hiện lên, cười khẩy nói: “Tôi không chỉ muốn giết người ở trong nhà cậu mà còn muốn cậu chết chung, cậu có thể làm gì được tôi?”
“Có thể làm gì được ông à?”
Tiêu Chính Văn bật cười, chỉ là nụ cười đó còn ẩn chứa sát khí.
Ngay sau đó cơ thể Tiêu Chính Văn mờ đi như một bóng ma, rồi bỗng chốc xuất hiện ngay trước mặt Sean.
Không để Sean hoàn hồn lại từ kinh ngạc, Tiêu Chính Văn vung tay lên đánh mạnh vào mặt Sean.
Đầu Sean lệch sang một bên, cả người văng ra xa như một viên đạn.
Sau khi va mạnh vào tường, ông ta bật ngược trở lại rồi rơi xuống dưới chân Tiêu Chính Văn.
“Rầm!”
Cả người Sean rơi xuống đất khiến đất bụi bay tứ tung.
Tốc độ ra tay của Tiêu Chính Văn quá nhanh, sức lực lại còn mạnh.
Hơn nữa không hề phát ra tiếng gió, động tác như nước chảy mây trôi.
Sau khi ngã xuống đất, Sean chỉ cảm thấy hai mắt nổ đom đóm, thậm chí trước mắt tạm thời không nhìn thấy được gì.
Phải đến nửa phút sau, thị lực của Sean mới khôi phục bình thường.
Cú đánh này khiến Sean có cảm giác như mặt mình vừa va chạm với một ngôi sao băng, thậm chí không kịp cảm thấy đau đớn gì thì mặt đã sưng vù.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Irina ngây người.
Rogers trợn to mắt há hốc miệng, thậm chí có thể nhét vừa một quả trứng gà vào miệng.
Người kia là Sean đấy, thích khách Sean!
Biết bao nhiêu cao thủ trong mười gia tộc lớn đều chết thảm trong tay ông ta.
Một cao thủ phải khiến Rogers sợ hãi như thế mà lại bị một cú đánh của Tiêu Chính Văn làm cho bị thương nặng?
Lúc này Sean vừa hồi phục được chút thần trí, tức giận hét lên.
Ông ta vừa định đứng dậy thì một chiếc giày da bóng loáng đạp thẳng lên mặt ông ta.
Mặt Sean bị chiếc giày da giẫm lên sắp biến dạng.
Nhưng bất kể ông ta giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi chiếc giày da đó.
“Ông nói xem tôi có thể làm gì được ông? Tôi nói ông đừng giết người ở trong nhà tôi, tại sao ông lại không nghe lời khuyên chứ?”
Nói xong, chân Tiêu Chính Văn hơi dùng sức.
Rắc rắc!
Sean chỉ cảm thấy xương cốt của mình đang đứt gãy, cơn đau thấu xương lan khắp mặt.
Đau đến nỗi Sean muốn ngất đi cho xong.
Không để Sean lên tiếng, bàn chân Tiêu Chính Văn lại dùng thêm sức.
“Bùm!”
Thích khách Sean tung hoành ở Âu Lục mấy chục năm lại bị giẫm nát đầu trong tích tắc.
Vật thể màu đỏ văng ra xa mấy mét, thậm chí văng lên mặt Rogers.
Nhưng Rogers vẫn không có gì gọi là bất mãn, ông ta không dám.
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn xoay người lại nhìn Rogers nói: “Ông nghĩ tôi cần ông bảo vệ không?”
Rogers bị Tiêu Chính Văn hỏi đến mức đỏ mặt, vội cúi đầu xuống.
Lúc này sau lưng ông ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, đâu dám nói nhiều thêm nửa chữ.
Đừng nhìn Tiêu Chính Văn kết liễu Sean dễ dàng như thế mà lầm, ông ta biết rất rõ có mười người như ông ta hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của Sean.
Cách biệt ở giữa này lớn đến mức nào?
Thậm chí nói không khoa trương, nếu Tiêu Chính Văn tung cú đấm lúc nãy vào mặt ông ta, e là ông ta đã đi gặp Thượng đế từ đời nào rồi.
“Tôi nói lại lần nữa, nơi này là nhà tôi, tôi không thích bị người khác làm phiền”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.