Người đàn ông trung niên vừa lên tiếng chính là lão Karlo.
Trong hiện thực lão cũng không già như trong lời đồn.
Mà người này cực kỳ xảo quyệt, có cảm giác hơi đa mưu túc trí, thế nên mới có biệt hiệu như thế.
Mặc dù lão không thể một tay che trời ở nước Phá Lý.
Nhưng dựa vào thế lực của gia tộc Kyle cũng xem như là một trong những nhân vật đỉnh cấp nhất.
Đối mặt với ngôi sao mới của gia tộc Kanter, thái độ của lão cũng cứng rắn hơn.
Filkant không cảm xúc nói: “Karlo, người đang đứng sau tôi muốn gặp ông, có việc quan trọng”.
Gì cơ?
Karlo cẩn thận đánh giá Tiêu Chính Văn, khinh thường cười khẩy.
Chẳng qua là một thanh niên Hoa Quốc mà thôi, lúc nào mà đến lượt người Hoa Quốc láo xược trước mặt lão Karlo thế?
Nơi này là Âu Lục, không phải Hoa Quốc.
Dù có là Thiên Tử Hoa Quốc đến, Karlo cũng không sợ.
“Tôi hy vọng cậu nghĩ kỹ hẵng lên tiếng, cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?”
Karlo lạnh lùng hỏi.
“Tất nhiên là nói chuyện với ông!”
Nói xong, Filkant nghiêng người đẩy ghế đến cho Tiêu Chính Văn.
Sau khi Tiêu Chính Văn ngồi xuống, Filkant rất tự nhiên đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Hả?
Karlo không khỏi nhíu mày.
Mặc dù địa vị của Filkant không cao nhưng lại là niềm hy vọng của gia tộc Kanter, cậu ta có thái độ cung kính với Tiêu Chính Văn như thế là sao?
“Cậu tìm tôi có việc gì à?”
Karlo cảnh giác nhìn Tiêu Chính Văn nói.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Cứ xem là vậy đi, nếu tôi không nói sai thì không lâu trước đó ông mới mua được một bản tình báo từ trong tay một người Hoa Quốc tên là Mã Vĩnh Lợi phải không?”
“Có chuyện này sao?”
Karlo nhíu chặt mày, nhìn Tiêu Chính Văn hồi lâu mới ngờ vực nói: “Rốt cuộc cậu có ý gì?”
“Tôi không có ý gì cả, ông trả bản tình báo đó lại cho Hoa Quốc, sau đó chủ động đến Hoa Quốc nhận lỗi, chịu trừng phạt của pháp luật Hoa Quốc”.
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Karlo sửng sốt một chốc, sau đó khinh thường bật cười.
Đúng là không biết trời cao đất dày, thế mà dám nói chuyện với lão như thế, đồ không biết sống chết.
“Chàng trai, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ à? Tôi không biết cậu nghe được tin tức từ đâu, nhưng yêu cầu của cậu nực cười lắm. Bất kể cậu là đặc công Hoa Quốc hay đặc phái viên Hoa Quốc, cậu chắc chắn phải thất vọng quay về rồi”.
Karlo chế giễu nói.
Nơi này là địa bàn chủ chốt của thế lực gia tộc Kyle.
Ở đây dù là quốc vương nước Phá Lý cũng không dám làm gì được lão.
Càng không dám đưa ra yêu cầu vô lý như thế.
Một thanh niên Hoa Quốc lại dám mở miệng ngông cuồng bảo lão giao tin tình báo quan trọng đó ra.
Trước tiên không nói lão có đồng ý hay không, gia tộc Kyle cũng sẽ không đồng ý.
Tiêu Chính Văn hứng thú nhìn Karlo, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Thấy Tiêu Chính Văn vẫn bình thản như thế, ánh mắt còn hiện lên vẻ kiên định, Karlo cười khẩy nói: “Sao nào, cậu vẫn rất cố chấp?”
“Tôi không ngại nói thật cho cậu biết, dù là tổng tư lệnh Hắc Băng Đài Hoa Quốc – Tần Vũ cũng không dám nói mấy lời lớn lối như thế. Nơi này là nước Phá Lý, không phải Hoa Quốc”.
“Cậu phải biết ở đây tôi mới là người có thể giết chết cậu bất cứ lúc nào. Còn cậu chỉ là một con kiến bé nhỏ thôi”.
Dứt lời, Karlo lạnh lùng nhìn Filkant, vừa lấy điện thoại ra vừa cười nhạo nói: “Filkant, tôi dám đảm bảo cậu sẽ trả một cái giá đau đớn cho chuyện ngày hôm nay. Dù là gia tộc Kanter cũng không thể bảo vệ được cậu”.
Filkant cứ như không nghe thấy lời của lão, vẫn đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng.
Filkant hoàn toàn xem những lời đe dọa của Karlo như một trò cười.
Cả Âu Lục này ai dám đắc tội với người mà ngay cả Andre cũng phải cúi đầu chứ?
Khuôn mặt này của Tiêu Chính Văn chính là bùa hộ mệnh của hắn.
Chỉ cần có Tiêu Chính Văn ở đây, Filkant có thể xem thường bất kỳ một ai.
Thế nên hắn không cần thiết phải so đo với Karlo.
Kết quả của chuyện này sẽ vả vào mặt lão Karlo thay hắn.
Tiêu Chính Văn bưng ly cafe lên uống một hớp, không có ý bước đến ngăn cản.
Cho đến khi Karlo gọi điện xong, Tiêu Chính Văn vẫn tỏ ra bình tĩnh như thế.
Không lâu sau, chuông điện thoại của Tiêu Chính Văn vang lên, cúi đầu nhìn màn hình thì thấy là Tần Vũ gọi đến, lúc này Tiêu Chính Văn mới nhấc máy lên.
“Cậu Tiêu, hay là bỏ qua chuyện bản tình báo đó đi, vừa rồi đại sứ nước Phá Lý và nước Thùy đích thân đến gặp Thiên Tử, họ tỏ ý không hài lòng với cách làm của cậu”.
“Bây giờ quan hệ ngoại giao của Hoa Quốc đang ở thời điểm quan trọng, thế nên ý của Thiên Tử là…”
“Cứ giao cho tôi xử lý”.
Tiêu Chính Văn dứt khoát ngắt lời.
Tần Vũ do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Được rồi, nhưng cố gắng đừng xảy ra tranh chấp về ngoại giao, nếu không Hoa Quốc chúng ta sẽ vô cùng bị động”.
Nói xong Tần Vũ cúp máy.
Karlo đắc ý nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Thế nào? Là tổng tư lệnh Hắc Băng Đài của các cậu gọi đến phải không? Muốn lấy tình báo từ chỗ tôi? Ha ha ha…”
“Dù Hắc Băng Đài của các cậu biết rõ tình báo trong tay tôi, cậu hỏi Tần Vũ xem cậu ta có dám lấy không”.
Thái độ trong lời nói này cực kỳ ngông nghênh, đồng nghĩa với việc đang khiêu khích một nước.
Nhưng không ai dám cãi lại những lời Karlo nói, càng không ai dám chế nhạo lão.
Tài nguyên của gia tộc Kyle chính là tài nguyên của lão.
Có thể nói gia tộc Kyle một tay che trời, không gì là không làm được ở Âu Lục.
Thế nên Karlo tự nhiên có thể xem thường mọi thứ.
Karlo vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên vai gắn năm ngôi sao vàng sải bước đi vào phòng khách.
“Nhiệt liệt chào đón nguyên soái Mario!”
Karlo đắc ý đứng lên cười nói.
Mario mặc bộ quân phục đứng thẳng người nhìn Tiêu Chính Văn và Filkant nói: “Tôi nghe nói ở đây có người muốn làm khó ông Karlo, tôi chỉ đại diện cho phía quân đội nước Phá Lý tỏ ý ông Karlo là bạn tốt của chúng tôi”.
Nghe Mario nói, Karlo càng thêm đắc ý, khinh bỉ quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Chàng trai, bây giờ cậu nên hiểu lời đề nghị vừa rồi của cậu buồn cười đến mức nào rồi chứ”.
“Lần sau có chuyện tương tự như này phải nhớ nên điều tra kỹ càng, nếu không cậu không biết mình sẽ chết thế nào đấy”.
“Tôi có thể hiểu là ông đang đe dọa tôi không?”
Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh hỏi.
Karlo nhấp một hớp rượu, vung tay nói: “Không cần hiểu, tôi đang có ý đe dọa cậu đấy, cả nước Phá Lý này ai mà dám động vào tôi? Đừng nói là đe dọa, giữ cậu lại ở đây mãi mãi thì có làm sao?”
“Lai lịch của tôi là thứ cậu có thể đuổi kịp được sao? Chỉ cần một ngón tay của tôi cũng có thể bóp nát một toa xe, những nhân vật nhỏ như cậu mà muốn đòi tình báo với tôi à? Có lẽ cậu ở trong Hắc Băng Đài cũng chẳng ra sao”.
“Tần Vũ xem cậu thành lá chắn đến thăm dò thái độ của tôi, nhưng tôi không có hứng thú nghiền nát con kiến như cậu. Cút về Hoa Quốc, sau này đừng đến Âu Lục nữa, nếu không cậu sẽ chết không toàn thây”.
Tiêu Chính Văn bị mấy lời của Karlo chọc cười, lắc tay nói: “Chí ít cho tới lúc này tôi không nhìn thấy sức mạnh có thể khiến tôi chết không toàn thây của ông, tôi rất tò mò rốt cuộc ông lấy đâu ra tự tin như thế”.
Karlo hừ một tiếng nói: “Được, vậy tôi gọi thêm một cú điện thoại gọi một người đến đây, cậu sẽ hiểu hết mọi chuyện”.
Dứt lời, Karlo lại lấy điện thoại ra lắc trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Được, bất kể ông gọi ai đến, tôi đều ở đây đợi ông”.
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.