Amos vừa nói thế, mọi người đều ngơ ngác, sững sờ nhìn Lữ Thanh Dương.
Quan hệ thân thiết giữa Hoa Sơn và học viện võ thuật không còn là bí mật gì nữa, nhưng không ngờ ông ta đã nhắc đến Hoa Sơn mà đối phương vẫn không cho ông ta chút mặt mũi nào.
Mặt Lữ Thanh Dương bỗng chốc đỏ bừng đến mang tai, trước mặt mấy chục học viên, chuyện này khiến ông ta không biết giấu mặt vào đâu.
Quan trọng nhất là tên Tiêu Quân Lâm vừa rồi còn dám đánh cược với ông ta, dù có đuổi việc ông ta thì học viện võ thuật cũng không thể đuổi anh.
Đây…
Lữ Thanh Dương ngây người đứng đó.
Tiêu Chính Văn nở nụ cười nói: “Sao thế Lữ Thanh Dương, chẳng phải ông muốn đuổi tôi sao, không ai có thể bảo vệ được tôi mà? Nhưng hình như kết quả không giống như ông nói nhỉ”.
Nghe anh nói thế, Lữ Thanh Dương càng mất sạch mặt mũi, thở phì phò, nhanh chân bước đến trước mặt Amos: “Ông Amos, ông cũng thấy rồi đấy, trong mắt Tiêu Quân Lâm còn có tôi nữa sao?”
“Dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó trước mặt nhiều học viên như thế, bảo tôi còn đảm đương chức giáo viên này thế nào được”.
Lữ Thanh Dương đang bảo Amos lựa chọn, một là đuổi Tiêu Quân Lâm này, hai là đuổi ông ta.
Mọi người đều không dám tin nhìn Lữ Thanh Dương.
Không ngờ chỉ vì muốn đuổi Tiêu Quân Lâm mà ông ta thậm chí không tiếc đặt cược thân phận giáo viên của mình.
“Lữ Thanh Dương, ông nói thế có phải hơi bóp méo sự thật rồi không? Là do ông không tôn trọng người khác trước, tôi hỏi ông, cậu ấy đã phạm lỗi gì mà ông muốn đuổi cậu ấy”.
Amos không hề nể mặt Lữ Thanh Dương cãi lại.
“Chuyện này… chỉ với câu nói lúc nãy của cậu ta, sau này còn ai xem tôi ra gì nữa không? Lẽ nào… lẽ nào bảo tôi từ chức à?”
Lữ Thanh Dương đỏ mặt lớn giọng nói.
“Từ chức?”
Amos nhíu mày, cười khẩy nói: “Lữ Thanh Dương, ông đang lấy việc từ chức để uy hiếp tôi sao? Hay là đang uy hiếp học viện võ thuật?”
“Vừa nãy học trò Tiêu đã nói câu nào sai à? Lẽ nào học viện võ thuật chúng ta là một nơi mù mịt tối tăm đầy rẫy cái ác? Giáo viên có thể tùy ý đuổi học viên mà không cần lý do sao?”
“Ông đã đọc điều lệ ngày thường của giáo viên chưa? Nếu ông chưa đọc thì có thời gian đọc kỹ lại đi. Nếu ông nghĩ không còn mặt mũi ở lại đây nữa, muốn từ chức, tôi cũng có thể chấp nhận thư từ chức của ông bất cứ lúc nào”.
Ông ta nói thế càng khiến Lữ Thanh Dương khó hiểu.
Rõ ràng Amos đang bảo vệ Tiêu Quân Lâm.
Tiêu Quân Lâm là cái thá gì chứ?
Đừng nói là ở Âu Lục, dù là võ tông Hoa Quốc, cậu ta cũng không có mạng lưới quan hệ, sao có thể lôi kéo quan hệ gì với học viện võ thuật được chứ?
Nhưng lượng thông tin trong mấy lời này của Amos quá nhiều.
Dù là ông ta cũng sẽ không mạo hiểm hấp tấp đắc tội với Hoa Sơn, chỉ vì một học viên dám chống đối với mình.
Lẽ nào giữa Tiêu Quân Lâm và Andre có quan hệ thân thiết gì sao?
Trong đầu ông ta vừa hiện lên một suy nghĩ, Lữ Thanh Dương lắc đầu lia lịa phủ nhận ý nghĩ không thực tế này.
Andre là người ở cấp bậc nào chứ?
Ngay cả Quốc Vương khi gặp ông ta cũng phải cung kính, Tiêu Quân Lâm e là chẳng có tư cách xách giày cho ông ta nữa là.
Lẽ nào Thiên Tử Hoa Quốc đã đánh tiếng trước với bên học viện?
Cũng không có khả năng, Thiên Tử Hoa Quốc có thể có thể diện gì với Andre chứ?
Hơn nữa mỗi một giáo viên đều biết rõ mục đích ban đầu khi thành lập học viện võ thuật là đối phó với Hoa Quốc, sao có thể nể mặt Thiên Tử Hoa Quốc được.
Ngoài hai khả năng này, khả năng duy nhất mà Lữ Thanh Dương có thể nghĩ đến là học viện võ thật quả thật là một nơi chú trọng về công bằng, tất cả mọi người đều phải làm việc theo quy tắc điều lệ.
Nếu đã thế thì Lữ Thanh Dương không thể đuổi Tiêu Quân Lâm.
Vì đúng là người ta không có sai sót gì quá lớn, hơn nữa một ngày trước đó vắng học không đến, có việc thì cứ xin nghỉ trước là được.
Nhưng Lữ Thanh Dương vẫn rất không cam lòng, ông ta là đại diện được Hoa Sơn cử đến Âu Lục, lại là giáo viên của học viện võ thuật, lẽ nào không dạy dỗ được một Tiêu Quân Lâm không có lai lịch được sao?
Ngay khi Lữ Thanh Dương suy đi nghĩ lại thầm tính toán, Tiêu Chính Văn lên tiếng: “Lữ Thanh Dương, ông phải biết rõ thân phận của mình, có vài lời không thể nói tùy tiện được, nếu không chỉ tự rước nhục vào thân thôi”.
Lời nói của Tiêu Chính Văn vô hình trung như vả một cái thật mạnh vào mặt Lữ Thanh Dương.
Hơn nữa vừa dứt lời Tiêu Chính Văn không cho Lữ Thanh Dương cơ hội cãi lại đã xoay người đi ra khỏi phòng học.
Khoảnh khắc Tiêu Chính Văn rời đi, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Trong số họ chẳng ai là không có lai lịch, có người là thành viên của mười gia tộc lớn ở Âu Lục, có người là thành viên của vương thất ở Vy Hào, còn có con cháu của vài người chủ chốt về chính trị ở Mỹ Lục.
Nhưng nếu chuyện xảy ra với Tiêu Quân Lâm mà cũng xảy ra với họ thì có cho họ mười lá gan, họ cũng không dám nói như thế với Lữ Thanh Dương.
Trước tiên không nói đến thế lực phía sau, chỉ riêng thân phận giáo viên học viện võ thuật cũng đủ để họ kiêng dè.
Phải biết Lữ Thanh Dương cũng có một phiếu quyền phủ quyết cho ai có thể vào được tòa trận pháp.
Huống hồ người đứng đầu học viện võ thuật là Andre danh tiếng lừng lẫy.
Không nể mặt Lữ Thanh Dương đồng nghĩa với việc không nể mặt Andre.
Ngay cả Andre mà cũng dám đắc tội thì chẳng phải điên lắm rồi sao?
Mọi người vừa ngưỡng mộ Tiêu Quân Lâm, đồng thời cũng không khỏi đồng loạt lo lắng cho con đường tương lai của Tiêu Quân Lâm.
Mới ngày đầu tiên đến học viện võ thuật mà đã xảy ra mâu thuẫn kịch liệt với Lữ Thanh Dương như thế, sau này anh còn có thể ở lại học viện võ thuật bao lâu nữa?
Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Chính Văn, trong mắt hiện lên ngọn lửa giận.
Nhất là Trương Lăng Phong, thậm chí khi Amos bước vào phòng học, hắn cũng đã gửi tin nhắn thông báo cho người nhà họ Trương ở Hoa Quốc chuẩn bị giết Tiêu Quân Lâm.
Nhưng cuối cùng Tiêu Quân Lâm lại không bị đuổi, tin nhắn mà hắn gửi đi dĩ nhiên cũng sẽ bị người lớn trong gia tộc nghĩ rằng hắn làm việc hấp tấp, thậm chí chưa có tin tức chắc chắn đã bảo gia tộc cử nhiều người đi giết Tiêu Quân Lâm.
“Ông Amos, ông cũng đã nghe thấy rồi đấy, nếu nói thái độ của cậu ta như vậy mà không phải là bất kính với tôi thì tôi cũng không còn gì để nói! Tan học!”
Lữ Thanh Dương thậm chí còn quên mang theo dụng cụ dạy học đi, tức giận đùng đùng ra khỏi phòng học.
Amos quay đầu nhìn lướt qua Lữ Thanh Dương bất lực thở dài, thật ra trong cuộc sống thường ngày ông ta cũng có quan hệ khá tốt với Lữ Thanh Dương, nếu không phải Andre đánh tiếng trước thì Amos tuyệt đối không làm thế với Lữ Thanh Dương.
“Tan học thôi!”
Amos khoát tay với các học viên bên dưới, bất lực đi ra khỏi phòng học.
Lúc mọi người đang thì thầm bàn tán thì ngoài cửa bỗng xuất hiện một bóng người vừa trẻ vừa đẹp trai.
Hơn nữa người này vừa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ngay cả Emily cũng không khỏi nhìn về phía đó.
Hắn chính là Filkant – ngôi sao mới của gia tộc Kanter.
Chỉ thấy Filkant cầm một bó hoa hồng sải bước đi về phía Đông Phương Tuyết Ngưng.
Đông Phương Tuyết Ngưng cũng mỉm cười đi về phía Filkant.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều đồng loạt kinh ngạc.
Lẽ nào hai người họ quen nhau à?
Ngay lúc này chỉ thấy Filkant đưa bó hoa hồng biểu tượng cho tình yêu nồng cháy cho Đông Phương Tuyết Ngưng nói: “Tuyết Ngưng, tặng cho em!”