Lúc này trong học viện kiếm thuật Thiên Sơn, một người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi mở mắt ra, dáo dác nhìn về phía Giang Trung.
Hắn rất quen thuộc với khí tức đó, sao Trương Hồng Học lại đánh nhau với người ta ở trong khu thành thị náo nhiệt ở Giang Trung thế?
Hơn nữa sát khí lại nồng thế, hễ bị gán cho tội danh giết người vô tội thì dù có là Thiên Sơn cũng không thể bảo vệ được lão.
Dù sao cường giả ngoài lãnh thổ vẫn chưa quay về, hơn nữa tình hình Hoa Quốc vẫn khó bề phân biệt, sau này võ tông có thể thay đổi kết cấu của Hoa Quốc hay không vẫn chưa biết được, nhỡ ra tay đánh người chỉ khiến Thiên Sơn và bản thân lão gặp tai họa thôi.
Khi mở máy giám sát bên cạnh nhìn rõ người đứng trước mặt Trường Hồng Học lại Tiêu Chính Văn, hắn không khỏi thở dài.
Xem ra hôm nay Trương Hồng Học chết chắc rồi.
Khoảnh khắc Trương Hồng Học chém nhát kiếm này xuống, chỉ thấy Tiêu Chính Văn khẽ rơi tay lên, màn sáng màu vàng xuất hiện.
Hút hết vô số kiếm khí vào trong màn sáng đó.
Một đòn mà cường giả Thiên Thần dùng hết sức vung ra lại chẳng có chút gợn sóng nào hệt như trâu đất xuống biển, trong phút chốc mọi thứ đều trở nên yên bình.
Mọi người ở bên dưới đừng nói là chết, mà ngay cả một cọng tóc cũng chẳng bị tổn hại gì.
Nhìn thấy cảnh tượng này Trương Hồng Học ngây người.
Lão biết rất rõ uy lực đòn này của mình như thế nào, sao có thể biến mất không vết tích như vậy?
Lúc nhìn lại màn sáng màu vàng đó, Trương Hồng Học bỗng rùng mình.
“Cậu… cậu cũng biết bức màn không gian ư?”
Trương Hồng Học tròn mắt, đây rõ ràng là một trong những tuyệt kỹ không lưu truyền ra ngoài của Hoa Sơn.
Trong các đệ tử Hoa Sơn, người có thể dùng bức màn không gian một cách thành thạo cũng rất ít.
Mà Tiêu Chính Văn chỉ nhấc tay lên, màn ngăn cách không gian đã xuất hiện hút hết vô số kiếm khí của lão vào.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn cũng là đệ tử Hoa Sơn?
Nhưng trong khi Trương Hồng Học còn đang ngạc nhiên, chỉ thấy Tiêu Chính Văn lật bàn tay lần nữa, màn sáng màu vàng đó lập tức được thu về, biến thành một con rồng bay lượn bên cạnh Tiêu Chính Văn.
“Toang rồi! Chạy mau!”
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi trong học viện kiếm thuật Thiên Sơn không khỏi hét lên một tiếng.
Đây là vầng sáng hóa rồng, đòn này của Tiêu Chính Văn chưa chắc có thể chém chết Trường Hồng Học, nhưng cũng đủ để khiến lão sống dở chết dở.
Lạc Trường Sinh là viện trưởng học viện kiếm thuật Thiên Sơn nên biết rõ không thể xem thường uy lực của trận pháp bí mật này.
Trương Hồng Học đỡ được sao?
Rõ ràng chỉ trong vài ngày mà thực lực của Tiêu Chính Văn lại lên thêm một bậc, qua trận đấu với mười một lão già Hoa Sơn, Tiêu Chính Văn càng thêm thành thạo trong việc sử dụng bức màn không gian.
Thậm chí còn thạo hơn cả các bậc lão làng ở Hoa Sơn.
Cộng thêm sức chiến đấu đáng sợ trước đó của Tiêu Chính Văn, một đánh mười, có mười Trương Hồng Học cũng không thể thắng được.
Lúc này Trương Hồng Học cũng cảm nhận được nguy hiểm cận kề, đáy lòng vô thức run lên, sau đó xoay người muốn chạy về hướng Thiên Sơn.
Nhưng mọi chuyện đều đã muộn mất rồi.
Chỉ thấy một con rồng vàng bỗng lao lên trời mang theo uy lực trời đất khủng khiếp tiến thẳng về phía Trương Hồng Học.
Trương Hồng Học chỉ cảm thấy phía sau như có một phương trời đè ép lên mình, không khỏi rùng mình, vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy rồng vàng lao xuống từ trên chín tầng mây.
“A!”
Trương Hồng Học không khỏi kinh ngạc, trong lúc hoảng loạn lão vội giơ kiếm lên đỡ.
“Ầm!”
Một tiếng vang rung chuyển trời đất, rồng vàng và kiếm của Trương Hồng Học va chạm vào nhau.
Hệt như một quả hạt nhân cỡ nhỏ nổ tung trong không khí, ánh sáng trắng chói mắt khiến người bên dưới không thể mở mắt.
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay ra lần nữa, một luồng sáng màu vàng bao phủ lấy điểm trung tâm của vụ nổ, tất cả phản lực đều bị hút vào trong ánh sáng vàng.
Mọi người bên dưới chỉ cảm thấy hư không trước mặt rung chuyển nhưng không hề bị thương, tất cả đều thở phào.
Trương Hồng Học cũng toát mồ hôi lạnh, trước đó lão chỉ biết Tiêu Chính Văn có thực lực kinh người nhưng không ngờ lại có thể cùng lúc sử dụng hai bức màn không gian.
Điều này hơi đáng sợ, trận pháp bức màn không gian này tiêu tốn rất nhiều sức lực của người sử dụng, dù là ông La trong mười một lão già Hoa Sơn cũng không thể đồng thời sử dụng hai bức màn không gian.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại biến một cái trong đó thành rồng, vừa trở thành công cụ tấn công vừa có thể lấy bức màn không gian che chắn tất cả phản lực.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Trương Hồng Học xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng sau khi rồng vàng đó va chạm vào kiếm của lão thì uy thế không hề suy giảm, lại lần nữa lao đến đè ép Trương Hồng Học.
“Ầm!”
Trương Hồng Học vẫn chưa hoàn hồn, Kim Long đó đã tấn công xuống.
Một âm thanh vang lên, cả người Trương Hồng Hóc đều bị chấn động văng ra xa vài trăm mét, hơn nữa nửa người bên trái đều sắp bị nổ tung.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, lắc đầu như thể vô cùng không hài lòng với kết quả đợt tấn công này.
Nhưng anh vẫn bước đến, xách Trương Hồng Học từ dưới đất lên.
Uy lực đáng sợ như uy lực cuồn cuộn của trời, đè ép Trương Hồng Học không thể thở được.
Mặc dù nửa người bên trái đã trở nên máu thịt lẫn lộn, nhưng lão không có can đảm hét lên.
Sức mạnh này quá đáng sợ cứ như một phương trời đè ép lên người lão, khiến lão thậm chí không dám có chút ý nghĩ phản kháng.
Từ lúc bắt đầu đánh với Tiêu Chính Văn đến khi trận chiến kết thúc, cũng chưa đến hai giây ngắn ngủi.
Mặc dù Trương Hồng Học cũng chỉ vừa bước vào cảnh giới Thiên Thần một sao nhưng dù sao lão cũng là một cường giả Thiên Thần.
Hai giây đã thua dưới tay Tiêu Chính Văn đúng là khiến người ta không thể tin được.
Ngay cả Lạc Trường Sinh trong học viện kiếm thuật cũng thấy ớn lạnh.
Không ngờ Tiêu Chính Văn lại mạnh đến mức này.
Đánh với một cường giả cùng bậc mà gần như có thể giết trong tích tắc?
“Chẳng phải ông nói để tôi chọn sao? Vậy bây giờ tôi nói cho ông biết, tôi không chọn gì cả, ông cũng đừng hòng giết được ai!”
Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa xách cổ áo Trương Hồng Học lên, sau đó quăng mạnh lão về phía trước, cơ thể Trương Hồng Học ngã vào quảng trường Giang Tâm.
Ầm một tiếng, ngay cả nền đất được lát đá hoa cương cũng tạo ra một cái hố sâu hình người.
Lúc này tất cả mọi người đều kinh ngạc sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt.
Mấy giấy trước Trương Hồng Học vẫn kiêu ngạo đứng đó, thậm chí còn ép người nhà họ Lãnh giao cháu dâu ra.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cả người Trương Hồng Học đều bị đánh như một con chó.
Sau đó Tiêu Chính Văn giơ tay lên, năm ngón tay hơi cong lại rồi khẽ bắt lấy, cơ thể Trương Hồng Học từ trong hố bay về phía Tiêu Chính Văn.
Trương Hồng Học quỳ phịch xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
Ngay cả đầu gối cũng phát ra tiếng đứt gãy của xương.
Bố con nhà họ Lưu run lẩy bẩy, liên tục lùi vào trong đám đông.
Mọi người ở đó cũng nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi.
Ai cũng nói vua Bắc Lương uy dũng đến mức nào, hôm nay họ mới tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Tiêu Chính Văn.
Ngay cả viện phó học viện kiếm thuật Thiên Sơn cũng bị đánh không nhận ra hình người, đổi thành người khác có lẽ đã chết từ đời nào.
Thảo nào lúc nãy Tiêu Chính Văn tỏ ra khinh thường thân phận của Trương Hồng Học, trước mặt một người có thực lực tuyệt đối thì thân phận gì đó đều vô ích.
Lúc này mắt Lãnh Hàn Vũ sáng quắc nhìn Tiêu Chính Văn, vẻ ngưỡng mộ trong mắt anh ta đã không thể diễn tả thành lời.
Cũng chỉ có người đàn ông như Tiêu Chính Văn mới có thể khiến anh ta bội phục như thế.
Lúc này khí thế bá đạo của Tiêu Chính Văn hệt như một Thiên Thần giáng trần.
“Chẳng trách các nước trên thế giới đều kính sợ vua Bắc Lương như thế, hôm nay mới được nhìn thấy quả nhiên là danh bất hư truyền”.
Lãnh Kế Hồng không khỏi cảm thán.
Lúc này Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Trương Hồng Học nói: “Võ tông thì thế nào, các danh sơn làm sao? Trời đất rộng lớn đều là đất vua, bốn bề quanh ta đều là vương thần!”
“Thiên Sơn các ông có thể làm loạn như thế sao? Lẽ nào Thiên Sơn các ông có thể xem pháp luật của đất nước như không à?”
“Cậu Tiêu, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội”.
Trương Hồng Học vội lên tiếng cầu xin.
Lão biết rõ cho dù lão có là viện phó học viện kiếm thuật Thiên Sơn hay không thì cũng chẳng có đặc quyền gì ở chỗ Tiêu Chính Văn cả.
Mười một lão già Hoa Sơn thì sao chứ?
Cuối cùng chẳng phải để lại tám thi thể đó sao?
Lão vẫn còn rất trẻ, lão không muốn chết!
Hơn nữa bây giờ lão hoàn toàn có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt trên người Tiêu Chính Văn.
“Ông sai? Ông nghĩ một câu ông sai rồi có thể bỏ qua tất cả lỗi lầm của ông à?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.