“Ồ? Thế nếu tôi không nể mặt ông thì sao?”
Nhưng Trương Hồng Học vừa dứt lời, một giọng nói lạnh như băng vang lên từ trong đám người.
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa đứng lên, anh đã nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy.
Ngay khi đứng dậy, một tay anh chỉ vào trong không trung, mây đen ùn ùn kéo đến, sát khí lớp lớp che phủ cả quảng trường Giang Tâm cũng lập tức biến mất.
Mọi người không khỏi quay đầu lại nhìn, nhận ra Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, các nhà kinh doanh giàu có ở Giang Trung đồng loạt đứng dậy chào: “Kính chào vua Bắc Lương”.
“Kính chào vua Bắc Lương”.
“Kính chào vua Bắc Lương”.
…
Tiêu Chính Văn chỉ khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi đi về phía Trương Hồng Học.
Sau đó bước đến trước mặt Lãnh Kế Hồng khoát tay với ông ta rồi nói: “Sếp Lãnh, ở đây không còn việc của ông nữa”.
Lãnh Kế Hồng vội cúi người nói: “Vâng, cảm ơn cậu Tiêu đã đứng ra đòi lại công bằng”.
Dứt lời Lãnh Kế Hồng liếc nhìn Trương Hồng Học, sau đó lùi sang một bên.
“Tiêu Chính Văn?”
Danh tiếng của một người vô cùng quan trọng.
Huống hồ mấy ngày trước Trương Hồng Học cũng tận mắt thấy trận chiến kinh hoàng của Tiêu Chính Văn và mười một lão già Hoa Sơn.
Trận chiến đó Tiêu Chính Văn hệt như Thiên Thần giáng trần, một mình anh có thể quật ngã mười một cao thủ cảnh giới Thiên Thần, hơn nữa còn giết tám người, làm ba người bị thương.
Đây là uy lực đáng sợ mức nào?
Mặc dù Trương Hồng Học cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Thần một sao nhưng lão vừa đột phá không lâu, cảnh giới chưa vững.
Dù có cho lão một trăm năm nữa cũng không thể đạt được trình độ như Tiêu Chính Văn.
Trước đó lão chỉ nghĩ ra oai cho Thiên Sơn nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại tham gia đám cưới của một thương nhân.
Nếu không lúc nãy lão cũng sẽ không nói mấy lời ngông cuồng như thế.
Tiêu diệt cả gia tộc không phải là những lời có thể dễ dàng nói ra, bây giờ cường giả ngoài lãnh thổ vẫn chưa quay về, hơn nữa bên giới chính trị Hoa Quốc cũng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Trương Hồng Học, ánh mắt toát ra sát khí ngùn ngụt khiến Trương Hồng Học rùng mình.
“Ông thật to gan, dám nói diệt cả gia tộc nhà họ Lãnh trước mặt mọi người? Ông nghĩ tôi phải giữ thể diện cho ông sao? Ông có thể diện gì ở trước mặt tôi?”
Sắc mặt Trương Hồng Học thay đổi liên tục trước những câu chất vấn lạnh lùng của Tiêu Chính Văn, lão hít sâu một hơi can đảm nói: “Tiêu Chính Văn, chuyện này với cậu…”
Lão còn chưa dứt lời chỉ nghe một tiếng ầm, uy lực mạnh mẽ bao vây chặt lấy lão.
Nửa câu sau cũng bị lão nuốt ngược trở lại.
“Nói lại lời ông vừa nói lần nữa xem, hôm nay dù ông giết sạch cả nhà họ Lãnh thì tôi cũng phải nể mặt ông à?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Trương Hồng Học hỏi.
Lúc này Trương Hồng Học đâu còn khí thế ngất trời lúc nãy nữa.
Sắc mặt lão trắng bệch, trán toát đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn.
Lúc này lão có cảm giác mình có thể chết trong tay Tiêu Chính Văn bất cứ lúc nào.
Uy lực mạnh mẽ đó đã vây hãm lão lại, còn chẳng có can đảm giờ cánh tay lên nữa.
“Tiêu… Tiêu Chính Văn… tôi… tôi là Thiên Sơn”.
“Bốp!”
Không để Trương Hồng Học nói hết câu, Tiêu Chính Văn giơ tay lên đánh vào mặt Trương Hồng Học một cú.
Trương Hồng Học lăn lóc dưới đất ra xa hơn mười mét.
“Cái tát này tôi trả lại ông thay Lãnh Hàn Vũ”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng chỉ vào mặt lão và nói: “Đứng vững!”
Trương Hồng Học ôm khuôn mặt nóng rát, oán hận nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, tôi là viện phó học viện kiếm thuật Thiên Sơn…”
“Nói thêm một chữ nữa thì ông sẽ chết”.
Tiêu Chính Văn không cho Trương Hồng Học cơ hội nói hết câu, một tay giơ lên, con dao quân đội năm cạnh xuất hiện trong lòng bàn tay.
Trương Hồng Học nghiến răng, bò từ dưới đất dậy, lần nữa đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn.
Không để lão lên tiếng, Tiêu Chính Văn vung tay đánh vào một bên mặt khác của Trương Hồng Học.
“Bốp!”
Âm thanh lanh lảnh vang lên, mặt Trương Hồng Học sắp bị biến dạng, cả người bắn ra xa hơn năm mươi mét như một viên đạn, ngay cả đèn đường cũng bị ngã đổ do lão đâm vào.
“Cái tát này trả thay do Lãnh Kế Hồng”.
Trương Hồng Học bị đánh đến mức mặt mũi sưng tấy, nghiến răng nghiến lợi bò từ dưới đất lên.
Khí tức của cường giả cảnh giới Thiên Thần lập tức bùng phát.
Cả bầu trời đều đang rung chuyển dưới uy lực của lão.
Dù Tiêu Chính Văn bất khả chiến bại thì lão cũng là viện phó học viện kiếm thuật Thiên Sơn.
Bị Tiêu Chính Văn liên tiếp đánh hai cái, thể diện lão còn đâu nữa?
Từ nhỏ đến lớn, lão lớn lên ở nhà họ Trương, ngay cả khi đến Thiên Sơn cũng vì có quan hệ huyết thống của nhà họ Trương mà lão được ưu ái.
Đừng nói là có người đánh lão, ngay cả thủ lĩnh của Thiên Sơn cũng chưa từng mắng lão một câu.
Bây giờ Tiêu Chính Văn lại dám đánh lão trước mặt bao nhiêu người, lão không thể nhịn được mối thù này.
Ngay khi Trương Hồng Học bộc phát khí tức của mình, mây đen lập tức kéo đến, mặt đất vốn dĩ bình lặng lập tức trào lên như sóng lớn.
Nếu cường giả cảnh giới Thiên Thần giải phóng hết toàn bộ khí thế thì không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được, thậm chí cả thành phố Giang Trung cũng có thể bị hủy diệt.
Lúc này Trương Hồng Học đã tức giận đến cực điểm, thậm chí gần như mất đi lý trí.
Một luồng sát khí tỏa ra từ dưới chân lão lập tức lao lên trời.
Chỉ thấy một màn sáng màu xanh chói mắt, trên thì chạm lên bầu trời, dưới đâm vào lòng đất, dù đứng cách xa cả mấy trăm cây số cũng có thể nhìn thấy rõ.
Lúc này trên Thiên Sơn, trưởng lão học viện kiếm thuật – Lư Chính Phong trầm mặc nhìn màn sáng trên trời, nhíu mày nói: “Lẽ nào là Hồng Học?”
“Haizz! Thật ra lệnh cấm vẫn chưa được bãi bỏ, có phải Hồng Học hơi vội rồi không, hơn nữa đây là trên lãnh thổ Hoa Quốc, nếu ra tay với người bình thường e là sẽ bị mọi người dị nghị”.
Một ông lão tóc bạc đang ngồi đối diện Lư Chính Phong đánh với cụ ta nói.
Họ đều rất rõ cường giả cảnh giới Thiên Thần đáng sợ thế nào.
Một khi ra tay thì ngay cả thành phố Giang Trung sẽ bị san bằng trong phút chốc, sẽ gây ra tình cảnh lầm than cho tất cả sinh linh.
Nếu là ở ngoài lãnh thổ cũng không nói làm gì.
Nhưng dù sao đây cũng là Hoa Quốc, trên lãnh thổ đất mẹ mà mở một cuộc tàn sát, nếu truyền ra ngoài cũng rất bất lợi cho hình tượng của Thiên Sơn.
Khí tức của cảnh giới Thiên Thần vừa bộc phát lập tức gây ra chấn động trong nước.
Thậm chí các đại danh sơn khác cũng bắt đầu chú ý đến bên này.
Trong phút chốc, sát khí mà mắt thường có thể thấy như có thực thể bao trùm cả đất trời một phương.
Lúc này mặt mày Trương Hồng Học méo mó, đã không còn thần thái cao ngạo lúc nãy nữa.
“Keng”.
Tiếng kiếm vang lên, Trương Hồng Học cầm một thanh kiếm dài lao về phía Tiêu Chính Văn như một luồng sáng.
“Tiêu Chính Văn, đây là do cậu ép tôi ra tay”.
Trương Hồng Học vừa dứt lời chỉ thấy lão bỗng dừng bước chân, bay lên trời nhìn xuống cả Giang Trung.
Thanh kiếm trong tay lóe lên vô vàn ánh sáng sắc lạnh khiến những người bên dưới đều trốn xuống dưới bàn.
“Hừ! Trương Hồng Học, ông muốn làm gì?”
Tiêu Chính Văn híp mắt lạnh lùng nhìn Trương Hồng Học.
“Làm gì ư? Nếu cậu không muốn thấy mọi người ở đây đều chết dưới kiếm của tôi thì ngoan ngoãn xin lỗi tôi ngay”.
Trương Hồng Học cười gằn đe dọa.
Mặc dù lão bị Tiêu Chính Văn tát hai bạt tai, nổi giận đùng đùng nhưng cũng không phải ngốc.
Mười một lão già Hoa Sơn đều không thể thắng được Tiêu Chính Văn, lão mà đánh anh thì chỉ có thể đưa đầu cho người ta chém.
Thế nên lúc này lão mới chuyển mục tiêu sang mấy người bình thường kia.
Chỉ cần tung ra nhát kiếm này, lão dám đảm bảo hôm nay tất cả những người tham gia đám cưới không một ai có thể sống sót.
“Xin lỗi ông ư?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, nhìn Trương Hồng Học như đang nhìn một tên ngốc nói: “Chắc ông vẫn chưa tỉnh ngủ nhỉ, nếu bây giờ ông bỏ kiếm xuống, xin lỗi người nhà họ Lãnh, tôi có thể tha cho ông, nếu không hôm nay tôi phải giết ông”.
Nghe thế gương mặt Trương Hồng Học khẽ giật.
Nếu ra tay giết nhiều người bình thường như thế thì sẽ bị đuổi ra khỏi sơn môn.
Nhưng!
Lão không nuốt nổi cơn giận này.
Càng nghĩ Trường Hồng Học càng cảm thấy tức giận, thanh kiếm trong tay phát ra vô vàn ánh sáng, hệt như đang nắm giữ ánh mặt trời chói lọi.
Trương Hồng Học cắn răng cười khẩy, sau đó vung tay lên vô vàn ánh kiếm bỗng hướng về phía đám đông bên dưới.
“Tiêu Chính Văn, tôi muốn xem thử cậu cứu họ thế nào! Chết hết đi cho tôi!”
Vừa dứt lời, Trương Hồng Học lao đến chỗ Tiêu Chính Văn cùng với vô vàn ánh kiếm.