Không lâu sau, một ông lão tóc bạc nhanh chân bước đến, cúi người chào Lạc Trường Sinh và Cổ Thiên Đức, sau đó mới chắp tay nói: “Không biết hai vị viện trưởng bảo tôi đến đây có việc gì không?”
Cổ Thiên Đức rót cho ông Tần một tách trà, sau đó chỉ vào cái ghế bên cạnh nói: “Ông Tần, mời ngồi!”
Ông Tần khiếp sợ ngồi xuống bên cạnh.
“Ông Tần, không biết bây giờ bên giới chính trị Hoa Quốc có biết sự thay đổi ở Âu Lục hay không?”
Cổ Thiên Đức nhìn ông Tần hỏi.
Ông Tần do dự chốc lát khẽ lắc đầu nói: “Theo tôi thấy thì bây giờ bên đó vẫn không biết chuyện gì, nghe nói hộp trận pháp trong tòa trận pháp đã bị lấy hết tám chín phần rồi, không lâu nữa cường giả ngoài lãnh thổ sẽ về”.
Nghe nói thế, Cổ Thiên Đức hài lòng gật đầu, tầm mắt nhìn sang Lạc Trường Sinh.
Ánh mắt Lạc Trường Sinh xa xăm nhìn ông Tần nói: “Nói cách khác không lâu nữa cường giả ngoài lãnh thổ sẽ quay về, không biết ý của của cường giả ngoài lãnh thổ về việc tổ chức trận đấu là thế nào?”
Ông Tần vội đứng lên nói: “Chúng tôi đã bàn với Lý Tâm về cuộc đấu lần này, hai bên bắt tay với nhau cùng đối phó với Vy Hào và Mỹ Lục, còn Âu Lục thì họ vẫn chưa tỏ thái độ gì”.
“Chỉ là vừa quay về từ vùng ngoài lãnh thổ sẽ không thích ứng được với thế tục, cần tinh huyết của một vài người mới có thể để họ phát huy sức chiến đấu lớn nhất, chúng tôi cũng đang kiếm người”.
Lạc Trường Sinh đợi chính là câu nói này của ông Tần.
“Ông Tần, tôi đề cử một người cho ông, có lẽ có thể khiến Từ Thiên Thuật hài lòng”.
Lạc Trường Sinh mỉm cười nói.
Thường thì võ giả càng mạnh, sức mạnh chứa trong tinh huyết càng mạnh, cũng có ích rất lớn cho việc tăng cường sức mạnh của cường giả ngoài lãnh thổ.
Mặc dù năm đại danh sơn không thiếu cường giả, thậm chí cũng có không ít cường giả cảnh giới Thiên Vương, chỉ là những người này đều là hy vọng của năm đại danh sơn trong tương lai.
Hơn nữa họ là sự tồn tại rất có thể một bước vượt qua cảnh giới Thiên Thần.
Thế nên không đến lúc bất đắc dĩ, không ai muốn dùng cường giả ngoài lãnh thổ của nhà mình để làm vật cống hiến.
“Ồ? Viện trưởng Lạc tìm được người thích hợp rồi à?”
Mắt ông Tần lóe sáng nhìn Lạc Trường Sinh.
“Tiêu Chính Văn! Cậu ta đã đạt tới cảnh giới Thiên Thần một sao, hơn nữa lại còn trẻ, tinh huyết của cậu ta sẽ có tác dụng cực tốt giúp cho Từ Thiên Thuật tăng cường sức mạnh”.
“Hơn nữa, cậu ta là vua Bắc Lương, hi sinh cho người dân Hoa Quốc cũng là chuyện thường tình, dù sao chuyện này mới là Quốc Vận trăm năm liên quan đến Hoa Quốc”.
“Lần trước Hoa Quốc chịu nhục nhã trăm năm là bởi vì lúc diễn ra trận đấu, chúng ta thua thảm hại. Tôi tin vua Bắc Lương nhất định sẽ chú trọng đến đại cục, chịu hi sinh vì người dân Hoa Quốc”.
Lạc Trường Sinh nở nụ cười nham hiểm nhìn ông Tần nói.
Hả?
Ông Tần ớn lạnh.
Chỉ mười mấy phút trước, học viện kiếm thuật Thiên Sơn bị một quả hạt nhân phá hoại.
Hơn nữa ông Tần ít nhiều gì cũng biết sự việc qua phát sóng trực tiếp trên tivi.
Lạc Trường Sinh và Cổ Thiên Đức rõ ràng đang muốn nhân chuyện này để công khai báo thù.
Nhưng suy đi nghĩ lại, người không xem các trưởng bối ra gì, cũng không có lòng tôn kính với năm đại danh sơn như Tiêu Chính Văn thì cũng đáng chết.
Nếu có thể nhân cơ hội này loại bỏ Tiêu Chính Văn, không chỉ có lợi cho năm đại danh sơn mà cũng rất có lợi có tình hình sau này.
Nghĩ đến đây, ông Tần khẽ cười nói: “Quả nhiên viện trưởng Lạc có kế hay, tôi hiểu rồi. Mấy ngày tới, tôi sẽ đến Giang Trung ép Tiêu Chính Văn nghe theo”.
Nghe thấy thế, Lạc Trường Sinh hài lòng gật đầu nói: “Vậy thì vất vả cho ông Tần rồi, đến lúc đó tốt nhất là gọi trưởng lão võ tông đi cùng để tránh việc Tiêu Chính Văn làm chuyện gì bất lợi với ông Tần”.
Ông Tần hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi!”
Sau khi đưa mắt tiễn ông Tần đi xa, Lạc Trường Sinh và Cổ Thiên Đức nhìn nhau cười, lần này Tiêu Chính Văn chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.
...
Một bên khác, sau khi về đến dinh thự và dặn dò chuyện trong nhà lần nữa, Tiêu Chính Văn đứng lên đi về phía Long Kinh.
Lúc kết thúc chuyến đi đến Âu Lục, Tiêu Chính Văn vốn định đến gặp Thiên Tử để báo lại chuyện ngoài lãnh thổ với Thiên Tử.
Nhưng nhiều ngày nay phải lo mấy chuyện vụn vặt nên mới kéo dài đến giờ.
Nghe nói Tiêu Chính Văn đích thân đến, Thiên Tử cực kỳ vui mừng, cố ý bảo Tần Vũ đích thân đến sân bay Long Kinh đón Tiêu Chính Văn.
Thấy Tiêu Chính Văn bước xuống máy bay, Tần Vũ lập tức bước đến đón rồi ôm lấy Tiêu Chính Văn, sau đó vỗ vai anh nói: “Khá lắm! Giết được mấy cường giả mạnh của Âu Lục, làm rạng danh Hoa Quốc chúng ta”.
Tiêu Chính Văn lại khẽ thở dài nói: “Haizz, bây giờ vẫn chưa phải là lúc nên vui mừng, cường giả ngoài lãnh thổ sắp trở về tập thể rồi, đến lúc đó rất có khả năng phá vỡ trật tự giới thế tục bây giờ, chúng ta phải chuẩn bị cho chuyện này”.
Nghe thế Tần Vũ không khỏi sửng sốt nói: “Cậu Tiêu, ý cậu là lần này cường giả ngoài lãnh thổ sẽ về thế tục một lượt hả?”
Vừa nói, Tần Vũ vừa mời Tiêu Chính Văn lên xe của mình.
Sau khi đóng cửa lại, Tiêu Chính Văn mới trầm giọng đáp: “Anh Tần, học viện võ thuật mà Âu Lục lập ra không phải vì muốn mượn học viên để chèn ép Hoa Quốc mà họ có mục đích khác”.
“Chỉ cần hộp trận pháp trong tòa trận pháp bị lấy đi hết toàn bộ thì những con đường phong ấn giữa vùng ngoài lãnh thổ và thế tục cũng sẽ được mở ra hoàn toàn”.
“Đến lúc đó cường giả ngoài lãnh thổ có thể ra vào tự do, đất nước cũng sẽ thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất vì sự trở về của các cường giả này. Anh có nhớ vụ án mặc áo choàng chuốc rượu tước binh quyền không?”
Nghe thế Tần Vũ không khỏi ngạc nhiên, vội vàng dặn dò tài xế mau chạy đến Thiên Tử Các.
Không lâu sau, Tiêu Chính Văn và Tần Vũ đến Thiên Tử Các.
Thiên Tử đã ngồi trong điện chính đợi Tiêu Chính Văn, thấy Tần Vũ và Tiêu Chính Văn bước vào, Thiên Tử bật cười nói: “Cậu Tiêu, đã lâu không gặp, bây giờ cậu đã là cường giả cảnh giới Thiên Thần số một Hoa Quốc rồi”.
“Tôi rất vui mừng”.
Câu nói cuối cùng của Thiên Tử rất sâu xa.
Mặc dù trong năm đại danh sơn cũng có cường giả cảnh giới Thiên Thần lánh đời.
Nhưng mấy người đó cách xa giới chính trị, xét trên một trình độ nào đó thì sự tồn tại của họ ngược lại là mối đe dọa với Thiên Tử.
Còn Tiêu Chính Văn thì khác, bất kể lúc nào hay ở đâu, anh cũng đứng về phía giới chính trị, đứng về phía người dân.
Chỉ có Tiêu Chính Văn mới là người của Thiên Tử.
“Thiên Tử, bên Âu Lục đang lên kế hoạch động trời, hơn nữa việc thành lập học viện võ thuật chỉ là vì mở ra con đường giữa ngoài lãnh thổ và thế giới bình thường, đến lúc đó cường giả ngoài lãnh thổ rất có khả năng sẽ làm ra vài hành động quá khích”.
Tiêu Chính Văn nói thẳng vào vấn đề chính, kể lại với Thiên Tử và Tần Vũ nghe những gì mình thấy và nghe được ở Âu Lục.
Nghe Tiêu Chính Văn nói xong, Thiên Tử và Tần Vũ đều rơi vào im lặng.
“Vua Bắc Lương, thật ra tôi cũng đã có dự cảm này rồi, trong lịch sử không chỉ xảy ra một lần người học võ cướp quyền nhưng bây giờ tình thế đã không thể do tôi khống chế nữa”.
“Những gì tôi có thể làm là cố gắng bảo vệ người dân Hoa Quốc không bị các tông môn võ thuật này chèn ép, còn cường giả ngoài lãnh thổ muốn làm gì cũng không phải điều tôi và cậu có thể lường được”.
“Mấy ngày trước, trưởng lão võ tông cũng từng nói với tôi, bây giờ võ tông cả nước đều đã có ý quy phục năm đại danh sơn, tôi là Thiên Tử không thể cưỡng ép ra lệnh cho họ ủng hộ giới chính trị được”.
Nói đến đây Thiên Tử bất lực thở dài.
Lòng người luôn hướng về cái lợi, từ trước đến nay võ tông đều cảm thấy không cam lòng.
Nhưng lúc đó vì giới chính trị quá mạnh và tình thế vô cùng không có lợi với võ tông.
Thế nên khuất phục giới chính trị cũng dễ hiểu.
Nhưng bây giờ đối mặt với tình hình thay đổi của thế giới, võ tông chắc chắn sẽ tham gia vào đó.
“Ý Thiên Tử là thuận theo tự nhiên sao?”
Tiêu Chính Văn khẽ cau mày nói.
Thiên Tử cười gượng đáp: “Cậu Tiêu, không giấu gì cậu, ngoài cậu và các trưởng lão võ tông ra thì võ tông đã không còn ai là người tôi tin tưởng nữa”.
“Thế nên tôi chỉ có thể trông chờ vào một mình cậu, nếu tương lai đúng như cậu nói, tôi nguyện lòng giao lại vị trí này để nội bộ Hoa Quốc không còn tranh đoạt nữa”, Thiên Tử nghiêm nghị nói.
Đúng lúc này, một người chạy vào đại điện nói với Thiên Tử: “Báo cáo Thiên Tử, ông Chu – người liên lạc của vùng ngoài lãnh thổ cần gặp”.