Ánh nắng sớm mai xuyên qua khe cửa gỗ lọt vào trong phòng, đem theo một cảm giác lành lạnh trong trẻo chỉ có vào sáng sớm, lại khiến người ta thấy cảm giác ấm áp và hy vọng.
Việc đầu tiên sau khi rời giường chính là viết thư cho Thiên Huệ.
"Thiên Huệ: Gần đây huynh mới quen một người bạn, hắn tên A Mạc Lý, là người rất thú vị. Tuy tướng mạo hắn hơi xấu một tí, trông hơi dữ một tí, nhưng thật ra cũng là người tốt. Có điều hắn lại hay lảm nhảm linh tinh, đầu óc không được tốt lắm, có vẻ còn ngu ngốc hơn huynh, đôi khi còn hơi phiền phức, thường xuyên chọc giận huynh, huynh gọi hắn là ruồi trâu. Lý tưởng của hắn là theo đuổi võ đạo của bản thân mình, huynh thật lo ngại thay cho chỉ số thông minh của hắn, nhưng huynh sẽ giúp hắn, vì hắn nói huynh là nam nhân vĩ đại như thần. À mà, huynh cảm thấy cách gọi này thật rất xứng với mình. Thiên Huệ, nói cho muội một tin tốt, huynh đã bắt đầu tu luyện võ kỹ cấp hai. Huynh vừa trải qua mười ngày tu luyện vô cùng lợi hại, tuy rằng rất khó khăn nhưng đối với nam nhân vĩ đại như thần, tất cả mọi huấn luyện đều chỉ như một bữa ăn sáng. Ừm, huynh đã hoàn thành rất thoải mái nhẹ nhàng, có điều, huynh sẽ không kiêu ngạo đâu, thời gian của huynh không nhiều, không thể lãng phí được. Hiệu trưởng mới mặc dù trông thật xấu tính nhưng lại rất tốt, lão ấy cho huynh một tấm thẻ hồn tướng cổ đại đấy. Huynh sẽ nhanh chóng tới chòm sao Anh Tiên tìm muội, muội phải dẫn huynh đi ăn dưa hoàng kim đấy nhé..."
Đường Thiên đưa bút như múa, thần sắc chăm chú.
Hắn chăm chú kể lại tâm sự của mình, kể lại những chuyện xảy ra trong cuộc sống của mình.
Khi Thiên Huệ nhận được bức thư này, chắc chắn minh sẽ trở nên hùng mạnh hơn!
Mình nhất định phải lấy năm năm đó trở lại, phải cố gắng, tới bên Thiên Huệ, bước lên Thiên Lộ.
Cẩn thận dán bức thư lại.
Đường Thiên hoàn thành chuyện quan trọng nhất, trong lòng không lo lắng nữa bèn quyết định bắt đầu tu luyện " Hạc Khí Quyết ". Thẻ cấp bạc, thẻ hồn tướng cổ đại, bất cứ thứ nào trong hai thứ trên đều có giá trên trời, mà cả hai hợp lại cùng một chỗ, cho dù là kẻ không có đầu óc buôn bán như Đường Thiên cũng có thể hiểu mức độ quý báu của nó.
Cẩn thận từng chút một lấy tấm thẻ bạc ra, truyền chân lực vào bên trong.
Thẻ hồn tướng đột nhiên bừng sánh, ánh bạc chói mắt phủ đầy gian phòng, từng tiếng hạc kêu đột nhiên vang lên trong lòng Đường Thiên.
Tâm thần Đường Thiên khẽ run lên, tiếng hạc kêu trong trẻo như ẩn chứa thứ gì đó.
Ánh bạc đầy trời hóa thành một mũi tên ánh sáng, chui vào cơ thể Đường Thiên.
Lòng bàn tay nóng lên, mũi tên ánh sáng như bị thu hút, tiến vào lòng bàn tay hắn.
Quả nhiên... Chiêu bài khổ tu của chòm sao Nam Thập Tự.
Đường Thiên bước tới trước cánh cổng ánh sáng, quả nhiên trên cổng là một con hạc trắng đang vỗ cánh như muốn bay, rất sống động. Ánh mắt hạc trắng sắc bén như tên, móng vuốt như thép, thân hình ưu nhã, mỏ chim sắc nhọn.
"Trông có vẻ không dễ chọc." Đường Thiên lẩm bẩm thầm.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.comCũng như lần trước, thân thể hắn đi xuyên qua con hạc trắng trên cảnh cổng ánh sáng, ngay lúc này, thân thể hắn chấn động, con hạc trắng trên cánh cổng cũng bộp một tiếng, nát bấy.
Một cảm giác khó tả tràn ngập khắp toàn thân, hồ đan điền cấp hai đã viên mãn trong cơ thể Đường Thiên bỗng sản sinh một cỗ lực lượng.
Bộp. Bức tường viên mãn lập tức nát bấy.
Trên hồ đan điền bỗng xuất hiện một lực hút mạnh mẽ, chân lực trong hồ đan điền hóa thành một dòng nhỏ, chảy ngược lên trên. Chỉ trong nháy mắt, một hồ đan điền hoàn toàn mới đã hình thành phía trên hồ đan điền cấp hai.
Hồ đan điền mới được tạo thành lớn hơn nhiều lần so với hồ đan điền phía dưới, nếu nói hồ đan điền cấp hai như một chén trà nhỏ, vậy hồ đan điền cấp ba lại như một cái chậu rửa mặt nhỏ.
Rìa hồ đan điền cấp ba này thông với vô số kinh mạch rất nhỏ, những kinh mạch này chính là con đường để tâm pháp cấp ba vận chuyển. Mỗi tâm pháp đều liên quan tới những kinh mạch bất đồng.
Lúc này Đường Thiên đang được hồn tướng phụ thể. Các loại bí quyết trong " Hạc Khí Quyết " nhanh chóng lướt qua trong đầu hắn. Theo những bí queyét đó, hắn bắt đầu vận chuyển " Hạc Khí Quyết ".
Đường Thiên lúc này mới hiểu vì sao lão Ngụy lại nói " Hạc Khí Quyết " rất khó tu luyện!
Lộ tuyến vận chuyển của " Hạc Khí Quyết " thật quá phức tạp, nếu đem so với " Hạc Khí Quyết ", " Dưỡng Khí Quyết "thật đơn giản như một tờ giấy trắng.
Đường Thiên không khỏi líu lưỡi, võ giả cổ đại thật quá lợi hại. Nhìn thứ phức tạp này hắn cũng thấy choáng váng đầu óc.
Có điều, trước đó đã trót khoe khoang khoác loác rồi, Đường Thiên đành cắn răng kiên trì, bắt đầu dựa theo lộ tuyến của " Dưỡng Khí Quyết ", cẩn thận thúc dục chân lực từng chút một.
Lộ tuyến phức tạp tới mức khiến Đường Thiên choáng váng.
Hắn quan sát lộ tuyến tới mức ngẩn người, rồi lại đột nhiên ồ lên một tiếng, như mới phát hiện đại lục mới.
Đây chẳng phải hình một con hạc sao?
Hắn càng nhìn càng thấy đúng, a ha ha, ta quả nhiên là thiên tài, mới nhìn một cái đã thấy rõ bản chất rồi...
Đường Thiên tinh thần phấn chấn, vận chuyển tâm pháp tới tới lui lui vài lần mới thật sự khẳng định, lộ tuyến vận chuyển của " Hạc Khí Quyết " tạo thành hình một con hạc.
Hèn gì mình thấy phức tạp vậy... Cái gã Hạc chân nhân gì đó kia đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi... lại đi nghĩ ra thứ lộ tuyến quỷ quái như vậy.
Hạc phái xuống dốc cũng thật đáng đời!
Nếu không phải do mình nhận ra, tâm pháp phức tạp như vậy chẳng mệt chết người?
Trong lòng Đường Thiên thầm bất mãn với Hạc chân nhân, theo hắn thấy, trên đời này thứ càng đơn giản lại càng tốt. Đường Thiên cũng đoán trúng một phần. Tâm pháp của Hạc phái quá phức tạp là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Hạc phái xuống dốc.
Nếu đã phát hiện "bí mật" của " Hạc Khí Quyết ", " Hạc Khí Quyết " này cũng không còn là vấn đề khó khăn gì đố ivới Đường Thiên. Hình hạc này hắn lục lọi vài lần là nhớ được lộ tuyến tâm pháp.
Hồ đan điền cấp ba dần ổn định lại, Đường Thiên kiên trì vận chuyển " Hạc Khí Quyết ", lần này tu luyện suốt hai giờ, hồ đan điền cấp mới lại chứa đầy.
Bước vào cấp ba, chân lực tăng vọt khiến Đường Thiên cảm thấy như có sức lực dùng mãi không cạn, cảm giác cường đại trước giờ chưa từng thấy.
Song ngay lúc này, hắn đột nhiên chú ý tới một hàng chữ sau cánh cổng ánh sáng.
"Vòng khổ tu thứ nhất hoàn thành,
Mức độ hoàn thành: tốt
Kích hoạt đợt khổ tu thứ hai, thời gian mười ngày.
Đường Thiên vui mừng khó tả, quá nhiên là chuyện tốt tới liền, sau lần khổ tu trước, hắn còn chưa từng tới đây, không ngờ còn đợt khổ tu thứ hai.
Xem ra mình làm cũng khá tốt!
Có điều Đường Thiên không lập tức khởi động khổ tu, lần khổ tu trước khiến cho hắn tới giờ vẫn còn thấy sợ, khổ tu điên cuồng liên tục như vậy thật chẳng khác nào tra tấn. Lúc đó làm sao mình vượt qua được, hắn không còn nhớ rõ nổi, nhưng, khổ tu thật sự quá khủng khiếp.
Thiếu niên vĩ đại như thần cũng cảm thấy khó mà chịu nổi...
Song khi khóe mắt Đường Thiên liếc qua một hàng chữ, toàn thân lập tức cứng đờ.
". . . Ngươi không có thời gian để lãng phí. . ."
Đường Thiên đứng bật dậy, vẻ do dự lập tức biến mất khỏi khuôn mặt hắn, lại trở lại kiên nghị quả quyết. Đúng vậy, mình không có thời gian để lãng phí, chút đau khổ đó còn không chịu được còn nói gì tới mộng tưởng?
Hắn nhớ tới Thiên Huệ, nhớ tới ước định của hai người, nhớ tới lời thề đã nói.
Đường Thiên đầu óc vốn đơn giản lập tức như uống thuốc kích thích, lại bừng bừng ý chí chiến đấu.
"Này này này, cậu trai Đường đừng sợ hãi! Lên lên lên!"
Đường Thiên giơ cao hai tay, hét lên như một anh hùng.
๑๑۩۞۩๑๑
"Biết vì sao ngươi bị Đường Thiên áp chế không?" Không biết từ lúc nào, trên tay lão Ngụy mang theo một thanh đao cùn, thần thái cũng chăm chú lạ thường.
A Mạc Lý lập tức khôi phục tinh thần: "Vì sao?"
Hắn cũng thấy lạ, không biết vì sao nhưng hễ giao thủ cùng Đường Thiên, hắn luôn bị Đường Thiên áp chế, nghĩ mãi mà không ra.
"Ngươi quá cố chấp vào một số chuyện chẳng có ý nghĩa gì cả. Ví dụ như lần trước, vì sao ngươi lại phải dùng tay không? Ngươi luyện đao là chính nhưng lại dùng tay không đối chiến với Đường Thiên, ngươi không thấy không ổn sao?" Lão Ngụy híp mắt lại.
"Hình như là vậy." A Mạc Lý lộ vẻ suy tư.
"Cái này nói nên rằng, ngươi chưa đủ coi trọng Đường Thiên." Lão Ngụy nói thẳng vào vấn đề: "Nghe nói Lương Thu là mục tiêu của người, nếu đối mặt với Lương Thu, người có dùng tay không không?"
Trong đầu A Mạc Lý bỗng hiện lên một bóng dáng đầy áp lực, không hề do dự lắc đầu: "Sẽ không."
"Vậy đấy, ngươi phải học, học cách dùng toàn lực đối phó với bất cứ một đối thủ nào. Đây là sự tôn trọng mà một võ giả cần có, ngươi không nên như thế. Hơn nữa, mặc dù thiên phú của ngươi tốt hơn Đường Thiên nhiều, nhưng ngươi lại thiếu mất sự liều lĩnh của hắn." Lão Ngụy nói.
"Liều lĩnh?" A Mạc Lý thì thào nhẩm lại.
"Không sai, là liều lĩnh." Lão Ngụy lại híp mắt lại giải thích: "Nếu Đường Thiên có một mục tiêu như Lương Thu, hắn chắc chắn sẽ không hề do dự lao thẳng tới. Bị đánh bại, hai ngày sau sẽ quay trở lại, thất bại tiếp thì cũng trở lại tiếp, cho tới tận khi hắn đánh thắng mới thôi."
A Mạc Lý im lặng, Đường Thiên liều lĩnh ra sao, không ai hiểu rõ hơn hắn.
Đúng vậy, mặc dù mình rất bội phục Đường căn bản nhưng thật ra lại không đủ coi trọng hắn. Lại thêm không có sự liều lĩnh của Đường Thiên, đương nhiên sẽ bị áp chế.
"Điểm mạnh mẽ nhất của Đường Thiên chính là hắn không biết sợ hãi. Đường Thiên như trời sinh không biết sợ là gì. Ngươi không làm được điểm này. Sợ hãi hoàn toàn không đáng xấu hổ, đấy là bản năng của con người. Nhưng, nếu ngươi muốn trở nên mạnh mẽ hơn vậy phải vượt qua nó." Lão Ngụy dùng giọng điệu sắc bén ác liệt hiếm thấy, lúc này ông lão không còn chút vẻ lôi thôi lếch thếch thường ngày, tựa như một thanh cuồng đao vừa rời vỏ.
"Thiên phú của ngươi rất xuất chúng, tính cách chất phác, rất thích hợp với đao pháp. Đây là nguyên nhân mà ta để ý tới ngươi. So với Đường Thiên ngươi thích hợp với đao pháp hơn, hắn là chuyên gia cận chiến trời sinh." Lão Ngụy trầm giọng nói: "Ta biết ngươi lập chí khai sáng võ đạo thuộc về chính mình, đây là một lý tưởng rất vĩ đại. Rất nhiều ngươi sẽ cười nhạo ngươi không biết lượng sức mình, nhưng trong mắt ta, giấc mộng này rất vĩ đại. Không cần để ý tới những kẻ đã cười nhạo ngươi, chúng chẳng qua chỉ là một lũ nhát gan, chỉ dám đứng trên một cái gò bé bé nhìn lên đỉnh núi xa xôi, ngay cả dũng khí cất bước cũng chẳng có."
Hốc mắt A Mạc Lý lập tức đỏ lên, nắm đấm của hắn xiết chặt, đây là lần đầu tiên có người hiểu hắn như vậy.
"Tất cả những mộng tưởng vĩ đại lúc mới nghe đều rất buồn cười, tất cả những con đường vĩ đại đều đã được định sẵn sẽ đầy chông gai. Song thế thì đã sao, ngoại trừ đứng yên tại chỗ mới không bị vấp phải đá. Trên đời này nào có con đường nào bằng phẳng? Cuộc đời đã định sẵn sẽ khó khăn, ngay cả mộng tưởng cũng chẳng có, vậy sẽ nhạt nhẽo tới mức nào?"
"Chúng ta là cùng một loại ngươi, A Mạc Lý. Năm đó ta cũng có mộng tưởng như ngươi nhưng lại không thể thực hiện được. Vậy cũng không có gì đáng tiếc, cái đáng tiếc là ta đã già rồi, không còn đi được nữa rồi. A Mạc Lý, ta hy vọng ngươi có thể đi xa hơn ta, ta hy vọng ngươi có thể thực hiện giấc mộng vĩ đại này, cũng là giấc mộng của ta."
"Ta sẽ dốc hết sở học của mình, ta không cần ngươi có thể khiến hệ phái này lưu truyền, ta chỉ mong ngươi có thể bớt được một số đường vòng ngã rẽ. Giấc mộng vĩ đại như vậy đã định trước sẽ có vô vàn gian nguy khó khăn. Quãng đường của ta đi cũng chỉ là một đoạn ngắn ngủi, cũng chỉ có thể giúp ích cho ngươi được đôi chút."
Lão Ngụy như đổi thành một người khác, hiên ngang cầm dao đứng thẳng, khí thế sắc bén ác liệt vô cùng, mái tóc trắng đầy đầu bay lượn như múa giữa không trung.
"Đại Địa Cuồng Đao, A Mạc Lý, ngươi muốn học không?"