Trương Đạo Linh!
Người duy nhất của nhà họ Trương ở Thiên Sơn hoạt động trong giới thế tục.
Người này đã có tiếng xấu từ lâu, mấy chục năm trước hai tay người này đã dính đầy máu.
Trước đó từng có một tông chủ võ tông chỉ vì lời nói hơi xem thường nhà họ Trương mà bị Trương Đạo Linh tìm đến tận nhà, diệt cả tông môn.
Lúc đó thật sự là cảnh tượng máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi.
Từ đó về sau Trương Đạo Linh nổi danh.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc trang phục đạo nhân, tay cầm thanh kiếm Thất Tinh Tang Môn, sắc mặt u ám sải bước đi vào sảnh lớn.
Khi cụ ta nhìn thấy cái cáng trên mặt đất và thi thể Trương Nguyệt Đông nằm trên đó, ánh mắt cụ ta lóe lên tia sáng lạnh lùng.
“Trương Đạo Linh xin kính chào cụ tổ!”
Dứt lời, Trương Đạo Linh quỳ xuống trước mặt ông lão có đôi mày trắng.
“Cậu đã nhìn thấy rồi đó, người thừa kế nhà họ Trương bị sát hại tàn nhẫn, Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương cũng đã mất. Hàng nghìn năm trở lại đây, di vật Tổ Long bất cứ lúc nào cũng bị người ta giành mất bằng cách này”.
Ánh mắt ông lão lóe lên vẻ lạnh lùng, vẻ mặt hơi già nua nhưng vẫn toát sức sống bừng bừng.
Ồ!
Ông Liễu bên cạnh nhìn thấy sự thay đổi này không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Quả nhiên cụ tổ nhà họ Trương này không tầm thường, thực lực của cụ ta tuyệt đối không ở cảnh giới Thiên Vương mà hẳn là ở cảnh giới Thiên Thần.
“Cụ tổ, nên tiêu diệt người này để giữ vững thanh thế của nhà họ Trương”.
Trương Đạo Linh trầm giọng nói.
Sao có thể dễ dàng để người ngoài khinh thường uy nghiêm của nhà họ Trương được chứ?
Dù là Thiên Tử hay năm đại danh sơn cũng phải nể mặt nhà họ Trương mấy phần.
Thiên Sơn thì thế nào?
Hoa Sơn đã làm sao?
Đừng nói là giết chết con nối dõi của nhà họ Trương, năm đại danh sơn cũng không có lá gan sỉ nhục nhà họ Trương nữa là.
Mặc dù võ tông Hoa Quốc dựa vào năm đại danh sơn nhưng cội nguồn ban đầu của năm đại danh sơn lại là Tổ Long.