Thật ra có thể nói chiến tích đến hiện giờ của Tiêu Chính Văn chẳng là gì so với Trương Đạo Linh cả.
Bởi vì tin tức này mà khắp nơi trên cả nước đều bàn tán rất xôn xao, nhiều gia tộc đã chọn được phe mình muốn ủng hộ.
Dù là ở Giang Trung mọi người cũng đều đang bàn luận về chuyện này.
Ngay cả người nhà họ Lãnh cũng bắt đầu do dự.
“Chú à, lần này Tiêu Chính Văn đắc tội với một nhân vật tầm cỡ thật sự, nhà họ Trương đích thân bảo người đến, hơn nữa Trương Đạo Linh hùng hổ dọa người, nếu chúng ta đứng cùng chiến tuyến với Tiêu Chính Văn nữa e là…”
Lãnh Kế Hồng lắc đầu nói: “Không, nhà họ Lãnh chúng ta không còn sự lựa chọn, chỉ có thể đồng sinh cộng tử với cậu Tiêu, chúng ta khác với mọi người”.
Nói đến đây, Lãnh Kế Hồng cũng cảm thấy hoang mang.
Nếu nói ông ta không sợ thì là giả.
Ông ta đã từng nghe những người lớn trước đó nói đến uy danh của Trương Đạo Linh, chắc chắn người này không phải là người dễ đối phó.
Lần này lại còn đến với nhiệm vụ báo thù cho nhà họ Trương thì càng không nương tay.
“Thế chúng ta có cần thông báo cho anh Tiêu không?”
Lãnh Hàn Băng khổ sở nói.
Lần này nhà họ Lãnh lại bị ép đứng về phía đối lập với mọi người.
Số phận nghiệt ngã thật mà!
“Có người còn lo hơn cả chúng ta, hơn nữa chuyện này mà để chúng ta đi nói thì không thích hợp lắm, cậu Tiêu sẽ tạo khoảng cách với chúng ta”.
Nói đến đây Lãnh Kế Hồng nhắm mắt lại lắc đầu.
Chấn động ở Giang Trung cũng thu hút sự chú ý của Độ Thiên Chân Nhân.
Không lâu sau đã có người báo lại mọi người xảy ra trong vài ngày gần đây cho Độ Thiên Chân Nhân.
Khi nghe đến ba chữ Trương Đạo Linh, sắc mặt Độ Thiên Chân Nhân cũng thay đổi.
“Nhanh lên, đi gặp cậu Tiêu”.
Lúc này Tiêu Chính Văn đang ở trong phòng sách nghiên cứu đạo lý của Tam Tuyệt Trận.
Vừa mới đọc hiểu được một chút thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài.
“Cậu Tiêu, xảy ra chuyện lớn rồi, người đại diện của nhà họ Trương ở Thiên Sơn – Trương Đạo Linh đã xuống núi, hơn nữa còn nói…”
Nhà họ Trương ở Thiên Sơn?