Vào giờ phút này, bản thân Trương Đạo Linh cũng không dám tin rằng, trong tình huống mình không dùng đến Tam Tuyệt Trận lại có thể chém được một nhát kiếm mạnh mẽ dị thường đến vậy!
Không sai, đây chính là sức mạnh của bản thân cụ ta!
“Có vẻ như ông đã cảm nhận được rồi!”
Khóe miệng Tiêu Chính Văn hơi nhếch lên.
Do ánh mắt Trương Đạo Linh quá kinh hãi nên Tiêu Chính Văn cũng không khó để nhận ra, Trương Đạo Linh cũng cảm nhận được giá trị của mấy chữ “Con người có thể chiến thắng tự nhiên”.
Có điều, cụ ta vĩnh viễn cũng không ngộ ra được, con người thật sự chiến thắng được tự nhiên là vì lẽ gì!
Ầm!
Thanh giáo dài Liệt Long trong tay Tiêu Chính Văn một lần nữa đâm trúng kiếm Thất Tinh Tang Môn, phát ra một luồng sáng trắng chói mắt!
Mọi người xung quanh vội vàng quay đầu, ánh sáng kia quá chói lóa, thậm chí còn sáng hơn cả mặt trời ban trưa!
“Phụt!”
Sau khi ánh sáng trắng đã tản đi, cơ thể Trương Đạo Linh lại bay ra ngoài lần nữa, chưa kịp rơi xuống đất thì đã phun ra một ngụm máu lớn.
Leng keng!
Kiếm Thất Tinh Tang Môn rơi xuống đất, Trương Đạo Linh không dám tin mình bị đánh hộc máu, chật vật cố gắng đứng dậy.
Hôm nay Tiêu Chính Văn đã mang đến cho cụ ta quá nhiều bất ngờ!
Trong mắt cụ ta, một thằng ranh con chỉ cần giơ tay ra là có thể chém chết nhưng lại bị chính nó đánh tóe máu miệng?
Hơn nữa lại đánh bay cụ ta chỉ bằng thực lực, thậm chí còn khiến cụ ta hộc máu?
Đây chính là thằng ranh mà cụ ta không thèm liếc mắt nhìn đến ư?
“Sao rồi, bây giờ đã rõ rồi chứ, trận pháp của nhà họ Trương các ông, thật ra ngay cả người nhà họ Trương như ông cũng không hiểu rõ!”
Tiêu Chính Văn dửng dưng nói.
Thông qua đòn đánh vừa nãy, Tiêu Chính Văn đột nhiên hiểu rõ.
Thì ra, trong cơ thể mỗi một người đều có từ trường, đều có thể thay đổi theo cảm xúc của mình.
Mà loại từ trường này có thể thúc đẩy từ trường bên ngoài cùng chuyển động!
Cuối cùng sẽ tạo thành một thứ gọi là “thế lực”, chiến lực hay sức mạnh cũng không thể so bằng.