Độ Thiên Chân Nhân ngầm hiểu trong lòng.
Chẳng bao lâu sau đã dẫn một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi bước vào phòng đọc sách của Tiêu Chính Văn.
“Thiên Vương Tiêu, tôi là Doãn Chí Thành của Bắc Minh Tông!”
Người đàn ông trung niên vừa nói vừa kính cẩn hành lễ với Tiêu Chính Văn.
“Không cần khách khí, tôi nghe Độ Thiên nói ông Doãn có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với tôi?”
Tiêu Chính Văn nhìn Doãn Chí Thành, nói.
Doãn Chí Thành do dự trong chốc lát rồi nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, tôi nghe nói ban nãy cậu đã tự tay giết chết Trương Đạo Linh?”
“Không sai, ông có gì chỉ bảo sao?”
Tiêu Chính Văn gấp cuốn sách trong tay lại, nhìn Doãn Chí Thành.
“Trương Đạo Linh thì không có gì to tát, chỉ là đắc tội với nhà họ Trương, bọn họ chắc chắn sẽ nổi giận, tôi nghĩ hẳn là cậu Tiêu không biết Trương Đạo Linh vẫn còn một người bạn bí ẩn khác, mà thực lực của người này chắc chắn còn cao hơn Trương Đạo Linh!”
“Hơn nữa, nhà họ Trương nổi giận, người này nhất định sẽ tới gây sự với cậu Tiêu. Mặc dù cậu Tiêu thắng Trương Đạo Linh thế nhưng người này thì còn khó nhằn hơn Trương Đạo Linh rất nhiều!”
Doãn Chí Thành điềm nhiên nói.
“Ai?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày hỏi.
Anh không muốn bản thân vừa ra khỏi hang cọp lại rơi vào ao rồng, Tiêu Chính Văn làm gì có nhiều thời gian như thế, ngày nào cũng đi đối phó với đám người này.
“Minh chủ của liên minh võ thuật, Đoàn Hải Long!”
Doãn Chí Thành trầm giọng đáp lời.
Minh chủ của liên minh võ thuật?
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.
Liên minh võ thuật là một tổ chức dân gian gần như giống với võ tông.
Minh chủ của liên minh võ thuật là nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Từ trước tới nay, có chưa tới mười người từng được gặp người gọi là minh chủ Đoàn này!
Vậy nên rốt cuộc Đoàn Hải Long có thực lực ra sao, gần như không ai hay biết.