“Bên dưới Thiên Tinh Trận còn có thể tạo ra chiến tích như vậy, tốt! Rất tốt! Mấy người có biết tại sao Thiên Tinh Trận không thể áp chế được chiến lực của cậu ta không?”
Hứa Hoài Viễn chắp một tay sau lưng, cười hỏi.
“Đúng thế, chúng tôi cũng đang cảm thấy rất khó hiểu!”
Thương Nhan Bách nói với vẻ nịnh nọt.
“Bởi vì từ trường! Cậu ta cũng lĩnh hội được điểm đó, vận dụng từ trường của bản thân thuận lợi hơn rất nhiều so với việc vận dụng thế giới bên ngoài, uy lực cũng sẽ lớn hơn! Thật sự khiến tôi rất bất ngờ, ba mươi năm trước tôi mới lĩnh hội được huyền cơ, mà năm nay thằng ranh này mới hai mươi mấy tuổi!”
Trong mắt Hứa Hoài Viễn loé lên tia sáng, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ tham lam, nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đã bước vào đường cùng rồi, chỉ cần cậu bái tôi làm thầy, chuyện ngày hôm nay, thậm chí là ân oán giữa cậu và nhà họ Trương đều có thể xoá bỏ toàn bộ!”
“Bái ông làm thầy ư? Ông cũng mạnh miệng quá nhỉ! Nếu như không có Thiên Tinh Trận này thì tôi giết ông cũng dễ như giết con gà con chó mà thôi!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp lời.
Ánh mắt của Hứa Hoài Viễn nhìn chăm chăm Tiêu Chính Văn hồi lâu, bàn tay chắp sau lưng siết chặt thành nắm đấm, thế nhưng gương mặt vẫn tươi cười như cũ.
“Chàng trai, cậu cũng mạnh miệng đấy, giết tôi dễ như giết con gà con chó ư? Không thể không nói, Tiêu Chính Văn cậu quả thực có điểm không giống với mọi người, đối diện với nhiều kẻ địch mạnh mà vẫn có thể ung dung tới thế!”
“Thế nhưng ung dung chỉ có thể nói lên rằng cậu đã chinh chiến nhiều lần mà thôi, không có mối liên hệ gì với thực lực hết! Tôi thật sự không tin tới nước này rồi mà cậu vẫn có thể lật ngược ván cờ?”
Nói tới đây, Hứa Hoài Viễn xoay đầu nói với Đoàn Hải Long: “Minh chủ Đoàn, thu Thiên Tinh Trận của ông lại, hôm nay tôi sẽ đấu tay đôi với vua Bắc Lương ngông cuồng tự đại này!”
“Hả?”
Đoàn Hải Long hít sâu đáp: “Tiền bối Hứa, chuyện này… chuyện này e là không ổn, thực lực của người này…”
“Cái gì?”
Hứa Hoài Viễn trừng mắt, lộ ra vẻ phẫn nộ.
“Tiền bối Hứa, ông đừng hiểu lầm, ý của tôi là thằng nhóc này… thằng nhóc này là một con mãnh hổ, thả cậu ta ra chắc chắn sẽ làm hại người khác!”
Đoàn Hải Long vô cùng khách khí nói.
Thật ra trong số các thủ lĩnh lớn của năm đại danh sơn, ngoại trừ Thiên Sơn thì những người còn lại đều chưa đạt tới cảnh giới Thiên Thần do đó cũng không phải thiếu thốn nhân tài.
Mà là có công ước ở đó, cho dù mấy danh sơn lớn đều không thiếu cường giả ở cảnh giới Thiên Thần trấn giữ.
Nhưng cường giả ở cảnh giới Thiên Thần lại không thể can dự vào chuyện thế tục, cảnh giới Thiên Thần chỉ để trang trí, chi bằng để những nhân vật này ru rú trong nhà, tiện thể che giấu thực lực của bản thân.
Mà ở cùng một cảnh giới, Đoàn Hải Long không thể không thừa nhận Tiêu Chính Văn đã đạt đến đỉnh cao.
Nếu như thu lại Thiên Tinh Trận, ai có thể kìm hãm được Tiêu Chính Văn đây?