“Các ông làm mất mặt người võ tông chúng ta quá, hàng nghìn người có vai vế cao, môn chủ trưởng lão của các tông phái, hơn nữa còn có tiếng thế mà lại hợp sức tính kế với một thanh niên trẻ, lẽ nào các ông không thấy xấu hổ à?”
Giọng Bạch Diên Vũ vang dội khiến tai mọi người kêu ong ong, ai nấy cũng đều hổ thẹn cúi đầu xuống.
Sự việc đã phát triển đến bước này, Đại trưởng lão lo lắng nãy giờ cũng cảm thấy yên tâm.
Quả nhiên Bạch Diên Vũ không khiến ông ta thất vọng, ít nhất vẫn có người đòi lại công bằng.
Nhưng ngay sau đó Bạch Diên Vũ bỗng xoay người lại, nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, dù cậu có thân phận gì ở giới chính trị thì bây giờ cậu cũng là thành viên của võ tông, đúng không?”
“Đã là thành viên của võ tông thì nên xử sự theo quy tắc của võ tông. Theo tôi nghĩ hay là thế này nhé, họ âm thầm tính kế cậu, thậm chí định bao vây tấn công cậu là do họ sai”.
“Nhưng cậu giết người nhà họ Trương cũng sai, tôi nghĩ chi bằng cậu quỳ xuống nhận sai với liên minh võ thuật và các vị môn chủ ở hiện trường, thế nào?”
Nghe thế, Đoàn Hải Long vừa mới toát mồ hôi vì sợ hãi lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng Đại trưởng lão lại kinh ngạc đến há hốc mồm.
Đây là quy tắc gì vậy chứ?
Tiêu Chính Văn quỳ xuống nhận sai, chuyện đám người Đoàn Hải Long bao vây tấn công Tiêu Chính Văn cứ thế mà cho qua à?
“Bạch Diên Vũ, ông nói thế có ý gì? Bảo vua Bắc Lương quỳ xuống nhận sai ư?”
Đại trưởng lão xanh mặt.
Đã đến bước này rồi mà còn tiền bối gì nữa, Đại trưởng lão không thèm đếm xỉa gì sất.
Ông ta chỉ vào Bạch Diên Vũ lớn giọng hét tên lão lạnh lùng chất vấn.
“Sao thế, lẽ nào tôi nói không đúng ư? Nhà họ Trương có công lớn với Hoa Quốc, ai mà không biết nếu không có Tổ Long thì Hoa Quốc đã không còn rồi. Thế nên bảo Tiêu Chính Văn quỳ xuống nhận sai, đó là lời giải thích với nhà họ Trương”.
“Hơn nữa cậu ta đã giết bốn người, lẽ nào không nên an ủi linh hồn người chết sao? Chuyện này có gì sai à?”
Bạch Diên Vũ ưỡn ngực tự tin hỏi với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
“Tôi nghĩ ông Bạch nói chí phải, nên bảo Tiêu Chính Văn nhận sai với nhà họ Trương, sau đó nhận sai với người đã khuất. Quả nhiên ông Bạch là tiền bối có tiếng, nhìn xa trông rộng, khiến tôi bội phục”.
Đoàn Hải Long là người đầu tiên lên tiếng nịnh bợ.
“Đúng thế, vẫn là cách giải quyết của ông Bạch tốt, vừa không làm mất hòa thuận vừa có thể cân bằng mọi chuyện”.
Lúc này Thương Nhan Bách cũng đắc ý cười nói.
Bạch Diên Vũ gật đầu, xoay người nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, không biết cậu có hài lòng với quyết định của tôi không?”
Không để Tiêu Chính Văn lên tiếng, Đại trưởng lão bước đến chặn trước người Tiêu Chính Văn, chỉ vào Bạch Diên Vũ nói: “Bạch Diên Vũ, đồ không biết liêm sỉ, tôi thấy ông chẳng phải đến để đòi lại công bằng gì cả mà là nhân lúc cháy nhà đến hôi của”.
“Uổng công tôi xem ông là tiền bối, mẹ kiếp, ông chẳng phải…”
“Hỗn láo!”
Không chỉ Bạch Diên Vũ mà đám người Đoàn Hải Long cũng đồng loạt tức giận mắng chửi Đại trưởng lão.