“Nhà họ Trương?”
Giọng nói già nua của bà cụ vang dội lạnh lùng nói về hướng Tây Bắc: “Lẽ nào nhà họ Trương muốn bị diệt cả gia tộc sao?”
“Không thành thật canh giữ phần mộ Tổ Long lại chạy đi gây chuyện khắp nơi. Trương Trấn Viễn, trong vòng một phút mà ông không đến đây nhận tội thì hai vợ chồng tôi sẽ san bằng Thiên Sơn”.
San bằng Thiên Sơn…
Thiên Sơn…
Giọng bà cụ cứ vang vọng đi rất xa, hồi lâu sau vẫn chưa dứt.
San bằng Thiên Sơn?
Lúc này hàng nghìn đệ tử võ tông đều tỏ ra kinh ngạc sợ hãi.
Rốt cuộc bà cụ này là ai vậy?
Dám nói với nhà họ Trương ở Thiên Sơn như vậy, còn dám lớn tiếng nói san bằng Thiên Sơn?
Mẹ kiếp, có phải là Thiên Sơn đứng đầu trong năm đại danh sơn không vậy?
Nhưng bất kể là Đoàn Hải Long hay Bạch Diên Vũ cũng không dám ngẩng đầu lên.
Từ vẻ mặt của họ có thể nhận ra được hai vợ chồng này tuyệt đối không hề đơn giản.
“Tiền bối Đông Phương, đây… hai ông bà già chết tiệt này là…”
“Bốp!”
Không để Viên Sùng Long nói hết câu, Đông Phương Tiếu đã giơ tay lên tát cho Viên Sùng Long một bạt tai khiến ông ta nổ đom đóm mắt.
“Mẹ kiếp, ông không muốn sống nữa à? Đó là Nhạc Trung Kỳ và Đinh Phụng Kiều đấy. Đừng nói là ông, dù ba cụ tổ còn lại của nhà họ Viên cũng phải quỳ xuống đón khi gặp hai người này”.
“Tự ông muốn chết thì cứ chết đừng làm liên lụy đến tôi”.
Đông Phương Tiếu sợ hãi đến độ không còn giọt máu.
Đạt đến cấp bậc của Nhạc Trung Kỳ và Đinh Phụng Kiều thì tai rất thính, phong thanh trong vòng mười cây số cũng có thể phân biệt được là gió Đông Nam hay gió Tây Bắc.
Bà mẹ nó, Viên Sùng Long đang tự đâm đầu vào chỗ chết đấy.
Lúc này cả núi Thương Lĩnh đều trở nên yên lặng như tờ.
“Cậu nhóc vẫn có thể động đậy được chứ?”
Nhạc Trung Kỳ xoay người lại nhìn Tiêu Chính Văn.
Thật ra sau khi Thất Tinh Đại Trận bị phá, thể lực của Tiêu Chính Văn đang dần hồi phục từng chút, chỉ là tốc độ hồi phục rất chậm.
“Ông cụ, cảm ơn đã cứu mạng, Tiêu Chính Văn không có gì để đền đáp”.
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa quỳ một gối cúi đầu với Nhạc Trung Kỳ.
“Ha ha!”
Nhạc Trung Kỳ vuốt râu ngửa mặt lên trời cười nói: “Cậu nhóc, là cậu tự cứu mình đấy chứ, nếu không phải cậu có khả năng trở thành người kế thừa vận mệnh thì lão già tôi đây cũng sẽ không rảnh rỗi chạy khắp nơi với cậu đâu”.
“Còn nữa, cậu thật sự nghĩ Thiên Vương long cấp năm sao cộng với sự lĩnh hội của cậu thì có thể tung hoành khắp nơi sao? Nói thật nhé, cậu đúng là tài giỏi nhưng so với năm đại danh sơn thì cậu lại thiếu mất nền móng vững chắc”.