Chiến Thần Bất Bại

Chương 184: Thiếu niên khoác ngân giáp

“Sau đó à?” cô bé nghiêng đầu như nhớ lại gì đó rồi nói với vẻ không chắc chắn: “Hình như phụ thân nói cái gì mà rất đáng tiếc, không biết là cái gì đáng tiếc nhưng sau đó xếp hạng của Tề Á tụt xuống rất nhanh. Không biết có liên quan đến việc này không nữa nhưng phụ thân rất hiếm khi hứng thú với một người như vậy nên con có ấn tượng rất mạnh.”

“Thì ra là thực lực giảm sút.” Đường Thiên gật gù, hắn vẫn cảm thấy Tề Á chưa đạt tới trạng thái tốt nhất, vẫn có một chút chênh lệch nào đó, xem ra phán đoán của mình chuẩn thật.

“Đáng tiếc không thể nhìn thấy bộ dạng Tề Á ở thời kỳ đỉnh cao.” Đường Thiên nói với vẻ tiếc nuối: “Nếu có thể đánh bại Tề Á ở thời kỳ đỉnh cao thì thật sảng khoái biết mấy!”

Thanh Loan không chịu nổi bộ dạng rắm thối của Đường Thiên mới nói : “Ở thời kỳ đỉnh cao, Dạ Mạc kiếm khách đánh đâu thắng đó, xét toàn bộ phủ Võ hầu thì hắn chỉ kém Võ hầu thôi. Hắn đã từng lẻn vào phủ một đêm và giao thủ với Hầu gia nhưng bất phân thắng bại.”

Địch Hoành Chiến lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Chuyện này sao ta không biết?”

Thanh Loan đáp: “Lúc đó ngươi không ở trong phủ, người trong phủ biết chuyện đó cũng rất ít.Ta cũng chỉ may mắn biết thôi. Hầu gia biết ta luyện kiếm pháp mới đồng ý cho ta quan chiến. Quả thực lúc đó Dạ Mạc kiếm khách quá mạnh!”

Nói đến đây Thanh Loan nhớ lại cảnh lúc đó, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh hãi. Nàng tu luyện kiếm pháp nên lĩnh ngộ kiếm pháp sâu hơn hẳn những người khác, càng trực tiếp cảm nhận được sự mạnh mẽ của Tề Á.

“Thực đáng tiếc, cao thủ lợi hại như vậy mà không có cơ hội giao thủ với hắn ở thời kỳ đỉnh cao, đáng tiếc!” Đường Thiên nói đầy tiếc hận, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng qua nếu đây là sự thực thì không có cách nào khác rồi. Đầu tiên cứ đánh bại tên Dạ Mạc kiếm khách không hoàn chỉnh này đã!”

Thanh Loan “hừ” một tiếng. Tề Á là một trong những thần tượng trên con đường tu kiếm của nàng, Đường Thiên “to còi” muốn đánh bại Tề Á lọt vào tai nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu mới đáp trả: “Thực lực của ngươi rất mạnh nhưng muốn đánh bại Tề Á dễ như vậy sao?”

Đường Thiên lơ đãng đáp: “Vốn không có gì dễ dàng cả, dễ dàng thì có ý nghĩa gì chứ? Ngươi không cảm thấy rằng chỉ bốn chữ “Đánh bại Tề Á” cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào sao?”

Đường Thiên nắm chặt tay lại, chiến ý dâng trào.

Thanh Loan ngẩn người.

“Nói nhảm nhiều thật.” Lăng Húc hừ lạnh, mặt mày tái nhợt, gã vừa trải qua một tràng đại chiến, tiêu hao rất nhiều. Gã ném cho một Đường Thiên một vật gì đó: “Vừa lấy được xong.”

Đường Thiên tiện tay chụp lại, đó là một cái rương sắt gỉ sét loang lổ.

Cô bé nhìn thoáng qua rồi nói reo lên: “Ai nha, suýt nữa thì quên cái này rồi! Hồn quan thủ vệ mỗi quan đều có một món đồ cẩn bảo vệ gọi là Trấn hồn bảo. Phải có Trấn hồn bảo thì những hồn tướng này mới không dễ biến mất. Bình thường nếu hồn tướng càng mạnh thì Trấn hồn bảo càng tốt. Mau mở ra xem nào!”

Đường Thiên chỉ vừa nghe thấy chữ “Bảo” thì hai mắt phát sáng, vội vàng mở rương.

Trong rương chỉ có một viên hồn hạch màu đen. Hơn nữa hồn hạch này phẩm chất cũng không cao, chỉ ngang với viên hồn hạch mà lần trước Đường Thiên thu được từ tinh hồn xà biến dị.

Đường Thiên cực kỳ thất vọng nhưng vẫn cố xoay cái rương ngược xuôi thậm chí còn phá bung cái rương ra xem có ngăn ẩn không .    

Hiển nhiên là không có chút thu hoạch nào.

“Con hàng này không đáng tiền.” Đường Thiên nói đầy đau đớn: “Tiểu Húc Húc, lần sau phải tìm dê béo để hạ thủ nhé! Đánh nửa ngày trời mà chỉ đủ đồ ăn vặt cho Nha Nha. Nha Nha ra đi, có đồ ăn cho ngươi đây!”

Nha Nha xông ra, nhìn thấy hồn hạch lập tức mắt sáng rực. hai chân ngắn ngủn mập mạp nhưng động tác cực nhanh, nó dùng cả tứ chi bò dọc vai Đường Thiên xuống tay hắn như một con cún rồi há miệng nuốt luôn viên hồn hạch.

Cô bé nhìn Nha Nha reo lên: “Wow, đáng yêu quá! Nó tên là Nha Nha sao?”

“Nha Nha, biểu diễn đi!” Đường Thiên ra lệnh

Nha Nha ngạc nhiên, một lát sau nó đưa tay lên ép má, xoa xoa bộ mặt núng nính.


Mắt cô bé càng sáng hơn: “Oa oa oa, sư phụ, có thể cho con được không ? Con rất thích!”

Nha Nha trợn mắt nhìn cô bé, nhe răng với vẻ bất thiện.

“Cho con á? Đừng có mơ.” Đường Thiên trả lời ngay tức thì: “Chẳng qua con có thể thuê để chơi, một ngàn tinh tệ một giờ, con là đại gia, cấm mặc cả!”

“Đồng ý!” cô bé không ngần ngừ mà đồng ý luôn.

Khuôn mặt nhỏ bé của Nha Nha nhăn lại, ô ô kháng nghị nhưng cơ thể đã bị Đường Thiên túm lại, chỉ biết líu lô không ngừng. Đường Thiên tiện tay ném Nha Nha cho cô bé và đe dọa: “Nha Nha, phải làm cho khách hàng thỏa mãn đấy!” 

Cô bé nhận được Nha Nha thì như lấy được chí bảo, thỉnh thoảng lại trêu đùa Nha Nha, rất nhanh đã nghịch với Nha Nha mập mạp rất vui vẻ. 

Đường Thiên cực kỳ đắc ý với việc làm ăn của mình, chỉ là một giờ mới kiếm được một ngàn thì rốt cục kiếm được bao nhiêu nhỉ? Bóp trán suy nghĩ cả ngày không ra Đường Thiên đành từ bỏ, nếu có Thiên Huệ ở đây thì tốt biết mấy, mình không phải lo việc tính toán rồi.

“Đi nào. Mấy cái bảo tàng kia chắc hẳn đã tịch mịch không chịu nổi nữa rồi, nhất định chúng đang chờ thiếu niên như thần tới giải cứu chúng!” Đường Thiên bổ sung một câu chắc nịch: “Vì chính nghĩa!”

Lăng Húc đứng một bên nói chen vào: “Đừng có bắt chước ta!”

“Chính nghĩa là của mọi người!” Đường Thiên nhếch mép cười rồi rảo bước đi trước.

Cố Tuyết cũng mím môi, khóe miệng ẩn ẩn có một nụ cười không thể che giấu.

Địch Hoành Chiến nhìn thấy mọi chuyện thì không khỏi cảm thấy cổ quái trong lòng, gã đã gặp đủ loại cao thủ nhưng Đường Thiên nhất định là kẻ quái đản nhất. Nếu như ở một nơi khác, là một người khác thì chắc chắn Địch Hoành Chiến sẽ thấy đối phương là kẻ đầu óc có vấn đề. Nhưng nếu xét trên người Đường Thiên thì gã không dám khinh thường, thằng này quả thực cao thâm khó lường khiến người ta không thể nắm bắt được.

Vừa đi Đường Thiên vừa lẩm bẩm: “Sao gã Tề Á này lại chạy đến đây nhỉ? Hơn nữa còn có thể ẩn nấp ở đây, xem ra có vẻ rất quen thuộc chốn này. Chẳng lẽ hắn có hứng thú với Vương Trảm Kiếm? Không đúng, kiếm pháp của hắn và Vương Trảm Kiếm không cùng một đường mà.”

“Cũng có thể hắn nhắm vào bảo tàng. Bằng không ngoại trừ bảo tàng liệu có thứ gì khiến hắn thấy hứng thú chứ, ngoại trừ Vương Trảm Kiếm hẳn còn có bảo vật khác trong bảo tàng.” Cố Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói: “Tề Á hẳn đã đến đây từ lâu. Hắn có thể tránh được hồn tướng thủ quan thì rất có thể đã thu hoạch được gì đó.”

Mọi người cũng gật gù, suy luận của Cố Tuyết rất có lý.

“Không sao hết.” Đường Thiên bĩu môi: “Chỉ cần đánh bại hắn không phải sẽ biết rõ sao.”

“Phì, ngươi chém gió vừa thôi!” Thanh Loan thầm hừ lạnh.

Sơn động đen kịt lại chật hẹp, chỉ đủ chỗ cho hai người đi trước. Địch Hoành Chiến cầm một đoạn gỗ phát sáng, ánh sáng phát ra từ đoạn gỗ chiếu sáng cả con đường. 

“Đây là cái gì thế?” Đường Thiên hỏi với vẻ tò mò.

“Gỗ phát quang.” Địch Hoành Chiến lấy thêm một đoạn nữa đưa cho Đường Thiên xem: “Chỉ cần truyền chân lực vào nó sẽ phát sáng, dùng tốt hơn đuốc nhiều.”

Đường Thiên thử một chút quả nhiên khúc gỗ trong tay hắn sáng lên. Lập tức hắn cảm thấy hứng thú, hắn đang định truyền nhiều chân lực vào hơn thì Địch Hoành Chiến vốn đang đứng một bên quan sát vội ngăn cản: “Ngàn vạn lần đừng truyền quá nhiều chân lực vào, nếu truyền nhiều quá nó sẽ tỏa sáng rất chói mắt, gỗ cũng sẽ biến thành tro. Đôi khi ở ngoài chiến trường bọn ta cũng làm như vậy! Cách này không có tác dụng với cao thủ nhưng nếu đối phương có nhiều người thì ít ra cũng có vài người trúng chiêu.”

Đường Thiên chợt hiểu ra, hắn cảm thấy gỗ phát quang rất có ích nên vội đòi Địch Hoành Chiến: “Tặng ta mấy thanh đi!”

Địch Hoành Chiến không nhiều lời mà lấy hơn chục đoạn đưa cho Đường Thiên, thứ này rất rẻ chỉ là người bình thường không mua được thôi.

Đường Thiên vội cất vào trong Thủy Bình Vũ Quỹ.

Có gỗ phát quang nên mọi thứ bên trong thông đạo đều trở nên rõ ràng, thông đạo vốn cũng chật hẹp, không có chỗ ẩn thân nên không cần lo bị Tề Á đánh lén.

Thông đạo trong sơn động rất dài, chợt Đường Thiên nói: “Chúng ta đang đi xuống dưới!”

Mọi người sửng sốt mới xem kĩ quả thực mặt đất có một độ dốc rất nhỏ xuống dưới. Địch Hoành Chiến càng thêm bội phục sự nhạy cảm của Đường Thiên.

Đi chừng hai mươi phút chợt thấy phía trước sơn động sáng ngời, tinh thần mọi người khẽ động vội rảo bước thật nhanh.

Ra khỏi động lần này đám người Đường Thiên rất cẩn thận bởi họ lo Tề Á sẽ mai phục ở của động. Nhưng rất nhanh mọi người đều thở phào nhẽ nhõm khi không thấy Tề Á. Bên ngoài động là một sảnh lớn bằng phẳng, trống trải, không có chỗ nào để ẩn thân.

Chính giữa sảnh có một cái rương bằng đồng.

Sắc mặt cô bé nghiêm túc hẳn lên, nàng vội vàng nhắc: “Cẩn thận, đây là Minh quan!”

“Minh quan?” Đường Thiên vội hỏi lại.

“Vâng, hồn quan chia là hai loại, một loại lộ ra Trấn hồn bảo gọi là Minh quan, một loại không lộ ra Trấn hồn bảo gọi là ám quan.” Cô bé đáp: “Bình thường ít khi thấy Minh quan xuất hiện, một khi Trấn hồn bảo rơi vào tay người sấm quan thì cửa ải này sẽ tự sụp đổ. Nó thường xuất hiện trong trường hợp người bố trí Hồn quan cực kỳ tin tưởng vào cửa ải đó.”

“Là thế sao…” Đường Thiên trầm ngâm.

“Vâng.” Cô bé gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng: “Minh quan rất khó phá, phải cực kỳ cẩn thận. Hơn nữa người sấm quan càng ít càng tốt, rất nhiều cửa được bố trí nhằm vào số lượng người. Số lượng càng nhiều thì độ khó của cửa càng lớn. Rất nhiều người không biết cho rằng Hồn quan nhằm mục đích bảo vệ nhưng thực ra mục đích của Hồn quan để khảo nghiệm. Bằng không cứ trực tiếp dùng cạm bẫy có phải hơn không, cần Hồn quan để làm gì?”

Địch Hoành Chiến trầm giọng nói: “Để ta lên!”

“Không! Ta lên!” Thanh Loan nói: “Ở đây thực lực của ta gần Đường Thiên nhất, để ta lên!”

“Thối lắm!” Lăng Húc giận tím mặt, gã trừng mắt, áo bào trắng khẽ bay: “Ý ngươi là ngươi mạnh hơn ta sao?”    

Gã vừa muốn lao về phía Thanh Loan thì “bộp”, một bàn tay vươn ra túm lấy cổ gã. Lăng Húc vừa trải qua một trận khổ chiến hiển nhiên là không có sức phản kháng, bị Đường Thiên xách lên như một con gà con, Lăng Húc càng tức giận nắm chặt ngân thương trong tay chuẩn bị ra tay.

“Ngươi mà dám ra tay ta sẽ đánh ngươi bất tỉnh!” Đường Thiên thản nhiên nói.

Lăng Húc tức thì cứng người lại, gã tin rằng Đường Thiên không nói đùa.

Đường Thiên tiện tay quẳng Lăng Húc sang một bên rồi cất bước lao thẳng vào trong tràng. một màn sáng bạc sáng lên theo từng bước chân của hắn, lan dần trên người hắn. Mỗi bước đi thì ngân giáp lại lan rộng hơn, khi cả người hắn đã bước vào trong tràng thì toàn thân đã được ngân giáp bao phủ. Tuy hắn vừa giao thủ với Tề Á và bị thương nhẹ nhưng chiến ý trong cơ thể lại đang sôi sục..

Dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt lồng ngực hắn, mỗi bước của hắn đều cực kỳ vững chãi, trong cơ thể phảng phất có tiếng trống trận vang lên, chiến ý càng tăng.

Thiếu niên mặc ngân giáp đạp trống bước đi.

“Nếu ta là người mạnh nhất thì để ta lên!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất