Chỉ là Lữ Thiên Xung vừa dứt lời, một lực cực lớn hệt như dời núi lấp biển đánh tới, thậm chí Lữ Thiên Xung không kịp đỡ thì cả người đã bị đánh văng ra xa.
Cùng lúc đó Lục Mang Tinh Trận cũng xảy ra thay đổi rất lớn.
Sát khí như nhũ băng trước đó bỗng chốc biến mất, thay vào đó là một đốm màu đỏ rất giống lửa.
“Phù!”
Một ánh lửa bốc lên trời, Trương Tường Ngọc chưa kịp đụng đến góc áo Tiêu Chính Văn đã bị ánh lửa đó đánh trúng.
Thiệu Hữu Đức thậm chí còn bám vào trên ánh lửa bốc lên trời đó rồi văng lên cao hàng trăm mét, sau đó cả người rơi xuống đất.
“Rầm!”
Sau khi Thiệu Hữu Đức rơi xuống đất, mặt đất ở bãi đỗ xe được làm từ nhựa đường cũng xuất hiện mấy cái hố hình người sâu đến hai mét.
Ba người cứ nghĩ dù Tiêu Chính Văn có mạnh đến đâu cũng không thể đối phó với ba người họ dồn hết sức đánh từ ba hướng khác nhau cùng một lúc.
Nhưng cuối cùng ba người lại bị đánh văng ra xa.
Bày bố một cái bẫy cho Tiêu Chính Văn nhưng nó lại trở thành vũ khí sắc bén để Tiêu Chính Văn sử dụng.
Ngược lại họ bị Tiêu Chính Văn vây khốn trong Lục Mang Tinh Trận.
Cũng may Thiệu Hữu Đức đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao, cơ thể rắn chắc như đá, mặc dù bị ngã khá nghiêm trọng nhưng không bị nội thương quá nặng.
So ra thì Lữ Thiên Xung mới là người thê thảm nhất.
Khoảnh khắc lực mạnh vô hình đó đập vào người cụ ta, ngay cả da của cụ ta cũng nứt toác.
Cả người từ trên xuống dưới đều cảm nhận được cơn đau thấu tâm can.
Sau đó ngay lúc cả người văng ra xa đó thì lại cảm nhận được không khí xung quanh đều bị rút cạn, cả người đều lộ ra dưới áp suất khí quyển cực lớn.
Thậm chí ngay cả xương cũng bị áp lực đó đè ép, phát ra tiếng răng rắc.
Cả người vẫn chưa rơi xuống đất nhưng cụ ta đã liên tục ho ra máu giữa không trung.
“Bịch!”