Sở dĩ Thiên Tử tức giận như thế là vì bốn gia tộc lớn vươn tay quá dài, quản việc quá rộng, hơn nữa còn quá hiểm ác.
Ngay cả các trưởng lão cũng thầm đồng ý với hành động của Thiên Tử, thậm chí Đại trưởng lão tông miếu cũng đứng dậy bênh vực đứng về phía Thiên Tử.
Lúc này Thiên Tử đã không còn đơn độc một mình nữa mà đại diện cho ý chí của cả Hoa Quốc.
…
Lúc này trên mặt đất bị thiêu đốt ở gò đất Côn Luân xa xôi, một khối đen thui hình người khẽ động đậy.
Mười phút sau, chỉ thấy khối đen thui hình người đó miễn cưỡng bò dậy, sau đó ngồi trên tảng đá trong suốt óng ánh bên cạnh nôn ra một ngụm khói đen.
“Phụt!”
Tiêu Chính Văn nôn toàn bộ vật thể màu đen trong miệng ra, sau đó hít sâu mười mấy hơi mới tỉnh táo.
Sau khi cột lửa đó rơi vào người, anh hoàn toàn mất đi ý thức, thậm chí anh còn không biết mất bao lâu thì anh mới tỉnh lại từ cơn mê man.
Dùng sức gạt bỏ hết bụi than đen trên người, lúc này Tiêu Chính Văn mới nhận ra cơ thể mình đã có sự thay đổi về chất.
Có lẽ là vì trải qua lễ rửa tội của Lôi Hải nên làn da toàn thân đều trở nên sáng bóng.
Cả người từ trên xuống dưới đều có một luồng sức mạnh vô tận.
Hơn nữa anh chỉ hơi siết nắm đấm, từ trường xung quanh cũng dịch chuyển theo.
Từng luồng sấm chớp đan xen lấp ló giữa các đám mây trên bầu trời.
Rõ ràng thực lực của Tiêu Chính Văn đã đạt đến trạng thái đỉnh cao của cảnh giới Thiên Vương.
Hơn nữa vì trải qua lễ rửa tội của Lôi Hải, Tiêu Chính Văn đã có lĩnh hội sâu sắc hơn với trận pháp.
Tim rồng Xích Long và tim rồng Kim Long trong người cũng mãnh liệt hơn với cảm ứng của Tiêu Chính Văn.
Hóa ra đây mới là tai nạn phải trải qua trước khi dung hợp tim rồng Bạch Long.
Không có nạn này thì không ai có thể đạt được hiểu biết sâu sắc về từ trường và trận pháp.
Nghỉ ngơi một lúc, Tiêu Chính Văn mới đứng dậy.
Lúc này thi thể của Nhạc Trung Kỳ và Đinh Phụng Kiều đã bị phong bế trong quan tài bằng kính.
Sau khi nung nóng ở nhiệt độ cực cao, những mảnh đá vỡ vụn tan chảy trên mặt đất trở nên trong suốt, vô cùng rắn chắc.
Nhìn Nhạc Trung Kỳ và Đinh Phụng Kiều bị phong bế dưới lòng đất, Tiêu Chính Văn không kiềm chế được cảm xúc mà rơi nước mắt.
“Ông Nhạc, bà Đinh, xin hãy nhận ba lạy của Tiêu Chính Văn”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn quỳ xuống đất, lạy ba lạy với thi thể của Nhạc Trung Kỳ và Đinh Phụng Kiều.