Cảnh giới Thiên Thần là đường ranh giới giữa thánh và phàm!
Ở bên dưới cảnh giới Thiên Thần, bất luận có mạnh cỡ nào thì cũng chỉ là hạng tôm tép.
Bên trên cảnh giới Thiên Thần, mặc dù vẫn còn rất nhiều tầng cảnh giới, thế nhưng cảnh giới Thiên Thần mới là ngưỡng cửa thông tới nấc thang cao hơn!
Bên trong căn phòng bí mật của Võ Thần Tông.
Trong lòng Võ Thí Thiên đột nhiên cảm thấy kinh hãi, trợn trừng hai mắt nghi hoặc nói: “Là ai? Là ai vừa đột phá lên cảnh giới Thiên Thần?”
Khoảng cách tới loại cảm ứng này càng gần thì càng mãnh liệt hơn.
Mỗi một cường giả ở cảnh giới Thiên Thần vào lúc vừa mới đột phá đều sẽ có một loại sóng năng lượng.
Chỉ có cường giả ở cảnh giới Thiên Vương bốn sao trở lên mới có cảm giác kinh động này.
Người bình thường căn bản sẽ không có bất cứ cảm giác nào.
Võ Thí Thiên vẫn luôn cho rằng bản thân là người duy nhất có thể đột phá lên cảnh giới Thiên Thần trong vòng cả trăm năm nay của Hoa Quốc!
Thế nhưng thật không thể ngờ vào lúc mà ông ta vẫn chưa dung hợp được trái tim rồng Hắc Long thì đã có người đi trước một bước, đột phá lên cảnh giới Thiên Thần mất rồi!
“Rắc rắc rắc!”
Võ Thí Thiên siết chặt nắm đấm, ánh mắt không cam tâm nhìn trái tim Hắc Long đang treo cách đỉnh đầu một phần ba mét!
Dù có phải chết thì tôi cũng thề sẽ dung hợp được trái tim rồng Hắc Long!
Tôi mới là con cưng của trời!
Võ Thí Thiên nghiến răng, phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ trong lòng.
…
Lúc này, Độ Thiên Chân Nhân đang ẩn cư bên trong vùng núi sâu cũng cảm nhận được sự kinh động y như thế!
“Là chủ thượng?”
Độ Thiên Chân Nhân mở to hai mắt, gương mặt già nua lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Xem ra quyết định ban đầu của mình là đúng!
Từ xưa đến nay, số người đột phá lên được cảnh giới Thiên Thần nhiều không kể xiết.
Thế nhưng người có thể đạt tới cảnh giới Thiên Thần khi mới chỉ hơn hai mươi tuổi thì xưa nay chưa từng có!
Nghĩ tới điểm này, Độ Thiên Chân Nhân chậm rãi đứng dậy, lấy một túi vải rồi thong thả sải bước xuống núi.
Lúc này, mặc dù Độ Thiên Chân Nhân vẫn chưa đột phá lên cảnh giới Thiên Thần, thế nhưng khoảng cách tới cảnh giới đó cũng chỉ còn nửa bước mà thôi.
Chỉ là cụ ta vẫn chưa thể lĩnh hội được rõ ràng cái gọi là thiên và đạo, còn đối với trận pháp, Độ Thiên Chân Nhân cũng đã có chút nhận biết của riêng mình.
Sau khi cụ ta điều động từ trường trong cơ thể, dưới chân giống như dâng lên hai luồng gió xoáy, nhìn bước chân thì có vẻ chậm rãi bình thản, thế nhưng lại nhanh như gió bão!