Mỗi bước tiến về phía trước, chân của Tiêu Chính Văn như đang đi trên mặt nước, từng đám gợn sóng hiện ra, mây đen trên bầu trời cũng thay đổi theo.
Dường như có một sức lực vô hình, tạo thành một vòng xoáy, những đám mây trong phạm vi trăm cây số đều tụ tập về phía vòng xoáy này.
Chẳng bao lâu, một vòng xoáy đen khổng lồ tựa như nối liền trời đất đã thành hình.
Ở bên ngoài phạm vi vòng xoáy, ánh chớp le lói, điều càng kỳ lạ hơn nữa là không ai có thể cảm nhận được một cơn gió nhẹ nào!
“Đùng đoàng!”
Mồ hôi lạnh từ trán Đoàn Hải Long rơi tí tách.
Thiên Tinh Đại Trận của cụ ta đã bị phá vỡ!
Tiêu Chính Văn… Tiêu Chính Văn quả thật đã đột phá cảnh giới!
“Cảnh… cảnh giới Thiên Thần?”
Đoàn Hải Long vừa lẩm bẩm, vừa lùi lại.
“Rất bất ngờ nhỉ? Đoàn Hải Long, ông tưởng rằng, các ông người đông thế mạnh nên có thể thích làm gì thì làm sao? Thành thật nói cho ông biết, ngoại trừ Đại trưởng lão và trưởng lão tông miếu ra, tất cả mọi người ở đây hôm nay đều phải chết!”
Biểu cảm Tiêu Chính Văn vô cùng lạnh lùng, dường như không phải anh đang nói về chuyện của hàng chục mạng sống, mà đang nói về việc nghiền nát vài chục con kiến.
Cường giả cảnh giới Thiên Thần, dù chỉ là Thiên Thần một sao thì cảnh giới Thiên Vương cũng tuyệt đối không thể so sánh được!
Trong mắt cường giả cảnh giới Thiên Thần sớm đã coi thường mọi thứ.
Vạn vật sống chết có số, kẻ đáng chết ắt phải chết!
Thế nên, khi đạt tới cảnh giới Thiên Thần sẽ không còn dễ bị chọc giận.
Hơn nữa sát khí đã được thu vào trong, người bình thường hoàn toàn không thể thấy được sát khí đáng sợ đó.
Nhưng sinh tử thường chỉ nằm trong suy nghĩ của đối phương!
“Anh nói gì cơ?”
Một đệ tử Hoa Sơn kinh ngạc hỏi: “Tiêu Chính Văn, anh có biết chúng tôi là ai không? Đắc tội với Hoa Sơn, cho dù anh là cường giả cảnh giới Thiên Thần…”
“Phù!”
Tiêu Chính Văn chỉ tay, lập tức có một tia sáng bạc từ ngón tay Tiêu Chính Văn lao thẳng vào cơ thể của đệ tử Hoa Sơn!
Giây tiếp theo, đệ tử Hoa Sơn hoá thành một làn sương máu!
Rầm!
Mọi người có mặt ở đó đều thấy ớn lạnh.
Hai chân Đoàn Hải Long mềm nhũn, phịch, cụ ta quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn: “Tiêu… Tiêu… không không không, vua Bắc Lương! Tôi… tôi nhất thời hồ đồ, tin vào… lời vu khống của những kẻ hèn hạ, cho nên… xin vua Bắc Lương hãy tha lỗi cho tôi!”
Đoàn Hải Long vừa nói, vừa dập đầu xuống như gà mổ thóc.
Nhìn thấy Đoàn Hải Long khuất phục trong nháy mắt, đám người còn lại nhao nhao làm theo, khi đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Thần, chống đối chỉ càng chết thảm hơn!