Tiêu Chính Văn nhận máy: “Jason, chuyện học viện võ thuật thế nào rồi?”
“Chủ nhân, khoảng nửa tháng sau học viện võ thuật sẽ khai giảng, nhưng tôi đang cố gắng giành suất đến Hoa Quốc nghiệm thu học viên, vốn định đợi đến lúc lấy được suất mới gọi cho anh”.
Jason nhỏ giọng nói trong điện thoại.
“Ồ? Anh chắc được bao nhiêu phần trăm?”
Tiêu Chính Văn hờ hững hỏi.
“Bảy mươi phần trăm! Vì lần trước tôi xử lý rất tốt chuyện ở Memphis, gia tộc cực kỳ hài lòng với tôi nên rất có khả năng sẽ giao chuyện này cho tôi xử lý”.
“Dù giao cho người khác, tôi cũng có thể âm thầm tiết lộ lịch trình của người kia cho chủ nhân, chỉ cần sau khi người kia vào Hoa Quốc, chủ nhân cứ…”
Nói đến đây Jason không nói tiếp nữa.
Ý của hắn rất đơn giản, sau khi giết người kia thì ai còn dám đến Hoa Quốc nữa?
Tiêu Chính Văn gật đầu, khen ngợi nói: “Tốt lắm, có tin tức gì lập tức gọi cho tôi ngay”.
“Vâng, thưa chủ nhân!”
Jason đáp.
Cúp điện thoại, Tiêu Chính Văn lại bàn bạc một lúc với Đại trưởng lão và Lý Thuần Phong, sau đó mới bảo người tiễn hai người họ đến sân bay.
Mãi đến lúc này Khương Vy Nhan mới đi đến cạnh Tiêu Chính Văn, vươn tay ra vuốt ve mặt Tiêu Chính Văn nói: “Chồng à, anh làm người ta đau lòng chết mất”.
Dứt lời, nước mắt Khương Vy Nhan rơi xuống.
Tiêu Chính Văn lau đi từng giọt nước mắt trên mặt Khương Vy Nhan dịu giọng nói: “Anh cũng không còn cách nào khác, điện thoại bị Lôi Hải Côn Luân đánh nổ thành sắt vụn, không thể liên lạc được với bất kỳ ai”.
“Thế nhưng anh xin thề từ nay về sau sẽ không làm em đau lòng vì anh nữa”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn ôm Khương Vy Nhan vào lòng.
“Ôi, vẫn còn người khác ở đây nữa đấy”.
Khương Vy Nhan vừa vùi vào lòng Tiêu Chính Văn thì vội vàng vùng ra.
Lúc này Độ Thiên Chân Nhân đang quay đầu nhìn căn phòng ngoài cửa giả vờ không nghe thấy gì.
“Độ Thiên, vết thương của ông thế nào rồi?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nói với Độ Thiên Chân Nhân.
“Chủ thượng, tôi đã không còn gì đáng lo ngại, chỉ là bị thương ngoài da nhưng vẫn để chủ thượng thất vọng rồi, không thể lĩnh hội được chân lý bí pháp mà chủ thượng truyền cho, nếu không cũng sẽ không bị Đoàn Hải Long và Trương Hách Tuyên đánh bại”.
Thật ra Độ Thiên Chân Nhân cảm thấy không cam lòng.
Nếu chỉ một đánh một thì hai người kia chưa chắc là đối thủ của cụ ấy, nhưng đây là một đánh hai, Độ Thiên Chân Nhân vẫn hơi lực bất tòng tâm.
“Ha ha!”