Mặc dù cách này nghe có vẻ ổn nhưng đi gặp người bên gia tộc Kanter bằng cách này e rằng lại sẽ bị từ chối.
“E là tốt nhất đừng tham gia vào bữa tiệc tối nay, tối nay thiên tài cảnh giới Thiên Vương bốn sao của gia tộc Kanter đó chắc chắn sẽ tham dự, tính tình người này hung bạo, ngộ nhỡ chọc phải rắc rối gì thì không hay lắm”.
Lưu Trường Quân không biết thực lực của Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa ông ta nghĩ Tiêu Chính Văn cùng lắm cũng chỉ là một cường giả cảnh giới chủ soái mà thôi.
Hễ là cường giả cảnh giới Thiên Vương thì đều có chức vụ rất cao ở Hắc Băng Đài.
Trong thư Tần Vũ không hề nhắc đến chức vụ của cậu ta.
Chứng tỏ cậu ta chỉ là một nhân viên xử lý chuyện ở tầng thấp, thực lực có thể cao đến đâu chứ?
Nghe ông ta nói thế, Tiêu Chính Văn không khỏi hỏi: “Ồ? Thiên tài?”
“Đúng thế, người này tên là Filkant, cũng là người xuất sắc nhất trong lứa học viên đầu tiên của học viện võ thuật. Nghe nói trong cả học viện võ thuật, thực lực của cậu ta là mạnh nhất trong số hàng nghìn học viên”.
Lưu Trường Quân nói với Tiêu Chính Văn.
Trần Khai Quốc chuyên tâm lái xe không quay đầu lại nhìn vẻ mặt Tiêu Chính Văn.
Nhưng thấy Tiêu Chính Văn không lên tiếng, ông ta vô thức nghĩ Tiêu Chính Văn dè dặt.
Ông ta chỉ đành thở dài: “Nếu cậu Tiêu thấy không tiện thì chúng ta nghĩ cách khác cũng được”.
Nghe ông ta nói thế, Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Không, tối nay tôi sẽ đến gặp vị thiên tài này”.
Nghe Tiêu Chính Văn nói xong, Lưu Trường Quân nhíu chặt mày.
Trước đó ông ta có ấn tượng khá tốt với Tiêu Chính Văn nhưng sau khi nghe anh nói thế, cái nhìn của Lưu Trường Quân về Tiêu Chính Văn lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Filkant người ta là cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, một cảnh giới chủ soái như cậu muốn đụng vào chân mày của người ta có gì khác với đâm đầu vào chỗ chết?
Một khi xảy ra xung đột thì đừng bao giờ mong người ta giao Mã Vĩnh Lợi ra.
Nhưng dù sao Tiêu Chính Văn cũng là người của Hắc Băng Đài, Lưu Trường Quân cảm thấy khá bất mãn nhưng ngoài mặt không thể để lộ cảm xúc, xét cho cùng Hắc Băng Đài có quyền lợi rất lớn ở Hoa Quốc.
Ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn về tố cáo mình thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nếu cậu đã muốn chết thế thì ông đây xem cậu sẽ chết thế nào.
Trần Khai Quốc chậm rãi dừng xe vào ven đường, quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu Tiêu, cậu nghĩ cho kỹ nhé, tối nay chúng ta thật sự có khả năng gặp phải Filkant”.
“Hình như người này đã có ý thù địch với người Hoa Quốc chúng ta từ nhỏ, rất không thân thiện với chúng ta”.
Tiêu Chính Văn cau mày nói: “Ồ? Không thân thiện với người Hoa Quốc chúng ta? Thế càng phải gặp được hắn. Tôi muốn xem thử thiên tài Âu Lục thuộc đẳng cấp nào”.
Hừ!