Trái lại, tên Tiêu Quân Lâm kia là cái thá gì chứ?
Từ đầu đến cuối chỉ là một tên tay sai của Thiên Tử, hơn nữa còn chẳng có chức vụ chính thức.
Điều đó cũng có nghĩa là Tiêu Quân Lâm không hề có chỗ dựa trong võ tông!
Giống như cây cỏ dại không có gốc rễ, ai thèm để ý đến cây cỏ dại chứ?
“Người Hoa Quốc chẳng phải đoàn kết lắm sao? Quan tâm đến anh ấy cũng chỉ cần một câu nói của ông thôi mà!”
Emily cũng rất có khí thế, gia tộc của cô ấy là một trong mười gia tộc hàng đầu ở Âu Lục.
Do đó, ngữ điệu cũng mạnh mẽ hơn!
“Hừ! Chỉ là một câu nói sao? Tiêu Quân Lâm là cái thá gì, dựa vào đâu mà tôi phải nói giúp cậu ta chứ?”
“Hơn nữa, cô là gì của cậu ta hả? Tại sao năm lần bảy lượt nói giúp cậu ta? Tôi không ngại nói cho cô biết, cho dù cô nói mỏi miệng thì tôi cũng sẽ không bao giờ nể mặt cậu ta đâu!”
Thấy Lữ Thanh Dương nổi giận, Emily đành kìm nén cơn giận dữ trong lòng.
Không phải vì cô ấy sợ Lữ Thanh Dương, mà là vì trên danh nghĩa, học viện võ thuật vẫn là do Andre phụ trách.
Mười gia tộc lớn cũng đều phải nể mặt Andre.
Vì vậy, Emily mới đành nhượng bộ.
Nếu không, lỡ một ngày nào đó xảy ra tranh cãi với thầy giáo thì thật khó giải thích trước mặt Andre.
Đã nói đến nước này rồi, cho dù Emily có nói thêm bao nhiêu nữa thì cũng là lời thừa thãi.
Ngược lại, Trương Lăng Phong luôn nhìn chằm chằm vào Emily bằng đôi mắt sáng ngời.
Khi ở Hoa Quốc, Trương Lăng Phong rất ít khi rời khỏi nhà họ Trương, nên chưa từng gặp cô gái xinh đẹp như Emily.
Hắn nhìn đến nỗi hai lòng bàn tay toát mồ hôi, chỉ muốn xông qua đó, ôm Emily vào lòng.
Thấy Emily đi ra từ văn phòng của Lữ Thanh Dương, Trương Lăng Phong nhanh chóng bước đến chào hỏi.
“Chào cô Emily, tôi là người nhà họ Trương ở Hoa Quốc…”
Trương Lăng Phong đưa tay ra định bắt tay Emily, nhưng lại bị Emily phớt lờ.
Cô ấy chỉ liếc nhìn hắn chứ không hề có ý định bắt tay.
Khi đến gần hành lang, Emily đột nhiên quay người lại, nói với Lữ Thanh Dương: “Thầy Lữ, thầy nói người kia có lai lịch lớn, mặc dù tôi không biết người đó là ai, nhưng tôi dám khẳng định, anh ta nhất định không có lai lịch vững chắc bằng anh Tiêu!”
“Vì vậy, tốt hơn hết là thầy nên suy nghĩ kỹ về chuyện nghỉ phép của anh Tiêu!”
“Hỗn láo!”
Lữ Thanh Dương tức giận mặt tím tái, đây là đang dạy dỗ ông ta xử lý thế nào sao?
“Thầy Lữ, có những chuyện, một khi đã làm sai thì không có cơ hội sửa chữa đâu!”
Nói xong, Emily quay đầu dứt khoát rời đi.
Không cãi nhau với Lữ Thanh Dương là vì nể mặt Andre, chứ Lữ Thanh Dương thì có thể diện gì chứ!
Trương Lăng Phong lúng túng nhìn theo bóng lưng của Emily, sự căm ghét Tiêu Chính Văn trong lòng hắn tăng lên vài phần.
Thậm chí món nợ Emily không thèm để ý đến hắn, hắn cũng đổ lên đầu Tiêu Chính Văn.
Hắn là ai?
Là người canh giữ phần mộ của Tổ Long!
Dù là ở Hoa Quốc hay là ở Âu Lục, có ai mà không nể mặt hắn chứ?
Kết quả thì sao?