Quản gia thầm cảm thấy ngạc nhiên khi thấy người đến là một thanh niên người Hoa Quốc.
“Tiêu Chính Văn!”
Tiêu Chính Văn bình thản nói.
“Tiêu Chính Văn? Cậu là vua Bắc Lương Hoa Quốc – Tiêu Chính Văn?”
Chealos lộ ra vẻ mặt như gặp phải ma, hoảng sợ hỏi.
Tin tức Tiêu Chính Văn chết ở Lôi Hải Côn Luân đã truyền đi khắp thế giới.
Dù là thiết bị kỹ thuật khoa học hiện đại nhất cũng không thể tiếp cận khu vực có nhiệt độ siêu cao đó.
Vậy mà Tiêu Chính Văn vẫn còn sống ư?
“Đúng vậy!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Chealos.
Thảo nào, có ai ở Âu Lục này lại dám xông vào vương thất Lý Tâm bằng cách này đâu?
“Hừ! Láo xược!”
Vừa dứt lời quản gia giơ tay lên, một luồng sức mạnh cuồn cuộn bắn ra, chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng đánh về phía Tiêu Chính Văn như một viên đạn.
Có thể thấy thấp thoáng vô số ánh bạc lạnh lẽo trong luồng sáng trắng đó.
Ngay khi quản gia ra tay, mấy người mặc áo đen cũng đồng loạt bao vây tấn công Tiêu Chính Văn.
Trong mắt họ, mặc dù Tiêu Chính Văn là Thiên Vương long cấp năm sao nhưng họ lại có sáu cao thủ cảnh giới Thiên Vương, nếu phối hợp với nhau thì chắc chắn có giết được Tiêu Chính Văn.
Nhưng khiến họ không ngờ được là chỉ thấy Tiêu Chính Văn phất nhẹ tay, ánh sáng trắng và mấy luồng sức mạnh bắn đến chỗ anh đó lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Quản gia không dám tin, ngây ngốc quay đầu lại nhìn Chealos.
“Tiêu Chính Văn, cậu là vua Bắc Lương ở Hoa Quốc chắc cũng biết quy tắc chứ nhỉ? Hôm nay cậu xông vào tòa lâu đài cổ của tôi thì cũng nên giải thích chút đi chứ”.
Chealos giả vờ bình tĩnh hỏi.
Bây giờ muốn khiến Tiêu Chính Văn khuất phục bằng vũ lực là điều không thể.
Người ta thường nói, cao thủ giơ tay ra là biết có phải hay không.
Qua cuộc giao đấu ngắn ngủi vừa rồi, Chealos đã nhìn ra mấy người quản gia bắt tay lại với nhau cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tiêu Chính Văn, cách duy nhất của cụ ta là giảng hòa với Tiêu Chính Văn.
“Giết sạch của gia tộc ông!”
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
“Gì cơ? Cậu muốn… cậu muốn diệt vương tộc tôi á?”
Chealos cười khẩy, trong mắt hiện lên vài phần chế giễu.
“Đúng thế!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
“Ngông cuồng! Láo xược!”
Chealos nghiến răng nghiến lợi tức giận gào lên.