Ánh mắt Andre bắn ra tia sát khí khiến Từ Vĩnh Hạo run rẩy.
Không để Từ Vĩnh Hạo lên tiếng, Andre bỗng tung ra một cú đánh, người phụ nữ trẻ tuổi bất kính với Tiêu Chính Văn lúc nãy bỗng chốc biến thành một vũng máu.
“A?”
Đám người đi theo Từ Vĩnh Hạo hoảng sợ quỳ xuống, đâu còn dáng vẻ uy phong lẫm liệt lúc nãy.
Thấy người phụ nữ mình yêu bị Andre đánh thành tro bụi, Từ Vĩnh Hạo hoảng hốt, mồ hôi vã ra như tắm.
“Được… tôi… tôi quỳ! Tôi quỳ!”
Từ Vĩnh Hạo vội vàng gật đầu với Andre, sau đó quỳ xuống dưới chân Tiêu Chính Văn.
“Tiêu… Tiêu Chính Văn, anh… anh dám bắt tôi quỳ à?”
Cho đến lúc này gã vẫn cảm thấy không cam lòng.
“Có gì mà không dám?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Từ Vĩnh Hạo.
Với thân phận và tính cách với Tiêu Chính Văn, anh không hề để tâm đến một Từ Vĩnh Hạo nhỏ bé.
Sở dĩ làm thế là vì muốn tuyên bố với mọi người rằng dù có là cường giả ngoài lãnh thổ cũng không thể động đến căn cơ của Hoa Quốc.
Nếu không dù có liều mạng, anh cũng không bao giờ nhượng bộ.
Từ Vĩnh Hạo nghiến răng vang lên tiếng ken két, nhưng bị ép buộc đến tình cảnh này, gã chỉ đành đè nén cơn thịnh nộ trong lòng xuống, dập đầu ba cái với Tiêu Chính Văn.
Andre khinh thường liếc nhìn Từ Vĩnh Hạo, xoay người nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, xin cậu hãy tha thứ cho đám người không biết này, họ… cũng bị ép buộc”.
Nói xong, ông ta chỉ vào đám quý tộc Âu Lục đang quỳ ở đằng sau.
Tiêu Chính Văn khoát tay, giết đám người này chỉ khiến Âu Lục rơi vào cảnh loạn lạc.
Một Âu Lục hỗn loạn cực kỳ cũng không có lợi gì cho Hoa Quốc.
Nếu cường giả ngoài lãnh thổ quay về sẽ lật đổ hệ thống quân chủ của các nước, chỉ với điều này cũng đã khiến Âu Lục và Hoa Quốc có điểm tương đồng.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
“Ngoài vương thất Lý Tâm thì Âu Lục còn có người nào lên tiếng quyết định toàn cục không?”
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt hỏi.
“Có! Gia tộc đứng đầu Âu Lục, Alpha!”
Andre cung kính nói.
“Dẫn tôi đi gặp tộc trưởng của họ”.
Tiêu Chính Văn sải bước xuống núi tuyết đi đến trước mặt Andre, cũng lười liếc nhìn Từ Vĩnh Hạo.
“Vâng!”
Andre đáp rồi vội dẫn Tiêu Chính Văn xuống núi.
Đến khi họ hoàn toàn khuất bóng khỏi tầm nhìn của mọi người, lúc này người của mười gia tộc lớn mới thở phào nhẹ nhõm.