Từ Vĩnh Hạo ngẩng đầu lên tức giận nói: “Ông Andre, với tư cách là học viên của học viện võ thuật, tôi rất tôn trọng ông nhưng ông đừng quên tôi cũng là con trai của cường giả ngoài lãnh thổ”.
Đến lúc này, Từ Vĩnh Hạo cũng không quan tâm nhiều thứ nữa, nói thẳng con bài cuối cùng của mình.
“Cường giả ngoài lãnh thổ? Hừ! Lẽ nào Âu Lục chúng tôi không có cường giả ngoài lãnh thổ sao? Cậu đang hù dọa tôi à?”
Ánh mắt Andre càng trở nên lạnh lùng hơn.
Hả?
Lúc này Từ Vĩnh Hạo mới để ý trong mấy chục nghìn người ở đây chỉ có mấy người gã và Andre đang đứng, ngay cả mười gia tộc lớn cũng ngoan ngoãn quỳ dưới đất.
Thảo nào Andre lại nổi cơn thịnh nộ như thế, hành vi lúc nãy của gã quả thật không ổn thỏa.
“Đây… ông Andre, ông đừng hiểu lầm, tôi chỉ thay bố tôi…”
“Quỳ xuống!”
Không để Từ Vĩnh Hạo nói hết câu, Andre lại tức giận hét lên.
Hơn nữa đã xuất hiện luồng ánh sáng nhạt trên nắm đấm của ông ta.
Chỉ cần Từ Vĩnh Hạo dám nói thêm nửa chữ, dù vì tôn nghiêm của Âu Lục, Andre cũng không tha cho gã.
Tiêu Chính Văn giễu cợt nhìn cảnh tượng trước mặt, lạnh nhạt nói: “Muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng, dựa vào bố mình thì không ăn chắc được đâu”.
Vừa nghe thế, Từ Vĩnh Hạo tức đến độ hai mắt sắp lòi ra ngoài, chỉ vào Tiêu Chính Văn tức giận nói: “Tiêu Chính Văn, mẹ kiếp…”
Còn chưa nói hết câu, chỉ thấy nụ cười của Tiêu Chính Văn trở nên cứng đờ, anh vung tay đánh một cú lên mặt Từ Vĩnh Hạo.
Cú đấm này ẩn chứa trận pháp vô tận và sức lực của từ trường không gian.
Đúng là cái gì cũng có, vô cùng huyền bí.
Ầm!
Chỉ thấy cơ thể Từ Vĩnh Hạo văng ra ngoài như một viên đạn, đầu cắm vào trong đất, chỉ lộ nửa người ra ngoài.
“Chỉ là Thiên Vương địa cấp ba sao mà cũng có tự tin hô to gọi nhỏ trước mặt tôi”.
“Từ Thiên Thuật thì thế nào? Biết rõ cường giả ngoài lãnh thổ các nước không có lợi cho Hoa Quốc thế mà lại không hề báo trước cho Thiên Tử, mà còn thầm có âm mưu cướp vị trí Thiên Tử Hoa Quốc”.
“Anh là con trai ông ta thì đã sao? Dám bất kính với Thiên Tử, không trung thành với Hoa Quốc, tôi thậm chí còn khinh thường những người bất trung bất nghĩa như anh”.
Giọng Tiêu Chính Văn vang dội như sấm sét, khiến đám người đi cùng Từ Vĩnh Hạo run cầm cập.
Một hồi lâu sau, Từ Vĩnh Hạo mới bò ra từ hố đất, lau máu dính trên mặt, nghiến răng nói: “Tiêu Chính Văn, anh đợi đấy cho tôi”.
“Bụp!”
Cuối cùng Andre cũng ra tay, một cú đấm khiến Từ Vĩnh Hạo bị gãy tám cái xương sườn, sau đó xách Từ Vĩnh Hạo lên như xách một con gà con, lạnh lùng nói: “Quỳ hoặc chết!”