Tiêu Chính Văn có năng lực lĩnh ngộ cao đến mức có thể cùng lúc biến chiêu thức của người khác thành của chiêu thức của mình trong lúc ra đòn sao?
Nếu như ông Triệu không trúng cú đánh vừa nãy thì cụ ta hoàn toàn có thể đỡ được đòn của Tiêu Chính Văn.
Nhưng vấn đề là toàn bộ phần cơ thể bên phải của cụ ta đã bị đánh gục, một cánh tay của cụ ta yếu ớt buông lỏng bên người, tay còn lại thì không một tấc sắt, đừng nói là thanh kiếm mà ngay cả một mảnh sắt cũng không có.
Đỡ thanh giáo của Tiêu Chính Văn bằng tay không, chẳng khác nào dùng tay không đi bắt lấy một quả bom nguyên tử.
Nhưng ông Triệu không còn sự lựa chọn nào khác, đường lui phía sau đã bị phong tỏa, xoay người lại thì phải đối diện với sự tập kích của những con dao quân đội năm cạnh, vậy chẳng khác nào thập tử nhất sinh.
“Dù tôi có chết cũng phải kéo theo cậu chôn cùng!”
Mặt mũi ông Triệu méo xẹo.
Cụ ta tung người đánh về phía Tiêu Chính Văn, lúc này ông Triệu chỉ có một suy nghĩ, dù có bị Tiêu Chính Văn đâm vào, cụ ta cũng phải dùng một đòn để đánh chết thằng ranh đáng ghét này!
“Chủ thượng, ông ta muốn một mạng đền một mạng!”
Độ Thiên Chân Nhân quan sát cuộc chiến từ phía xa, nhìn thấy ông Triệu như mũi tên rời cung bay thẳng về phía Tiêu Chính Văn, cụ ấy sốt ruột xông về phía Tiêu Chính Văn rồi hét lớn…
Tiêu Chính Văn sao có thể nhìn không ra được ý đồ của ông Triệu, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao.
Muốn giết ông Triệu thì bây giờ là cơ hội duy nhất, nếu như Tiêu Chính Văn thu đòn rút lui thì ông Triệu có thể nhân cơ hội này mà chạy thoát.
Một nhân vật nguy hiểm như vậy nếu để cụ ta chạy thoát thì sẽ không bao giờ có những ngày yên ổn nữa.
Mặc dù hai bên chỉ giao đấu mấy đòn, nhưng mỗi một đòn đều có thể lấy mạng người, cao thủ thật sự chưa bao giờ cần đến một trăm hay một ngàn đòn để chém giết nhau.
Mà thường chỉ cần một đòn đã có thể quyết định sống chết, một giây đã quyết định được thắng thua.
“Giết!”
Tiêu Chính Văn cũng giận dữ rống lên, thanh giáo dài trên tay phát ra ánh sáng chói mắt!
Đòn đánh này buộc phải kết liễu mạng sống của ông Triệu!
“Giết!”
Ông Triệu cũng lớn tiếng hét lên, trên bàn tay trái lại phóng ra một tia sáng nhẹ!
Cụ ta hội tụ tất cả những gì đã học trong lòng bàn tay.
Chỉ cần cú này đánh vào người Tiêu Chính Văn, ông Triệu tin chắc rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết.
Cho dù chết cụ ta cũng phải kéo theo Tiêu Chính Văn!
Trong nháy mắt hai luồng sáng trắng gần như đã sắp va vào nhau.
Đột nhiên, một đóa hoa sen trắng xuất hiện giữa hai luồng sáng trắng.
Một thanh niên áo trắng, mái tóc đen óng ánh như thác nước, ngồi trên đài sen, chỉ tay một cái, chín ngôi sao lập tức tản ra.
Đồng thời, một ngón tay khác của bàn tay còn lại cũng chỉ ra, lập tức phong tỏa các mạch huyệt lớn của ông Triệu, ánh sáng trên lòng bàn tay ông Triệu cũng tan biến ngay sau đó.