Chỉ mười mấy phút trước, học viện kiếm thuật Thiên Sơn bị một quả hạt nhân phá hoại.
Hơn nữa ông Tần ít nhiều gì cũng biết sự việc qua phát sóng trực tiếp trên tivi.
Lạc Trường Sinh và Cổ Thiên Đức rõ ràng đang muốn nhân chuyện này để công khai báo thù.
Nhưng suy đi nghĩ lại, người không xem các trưởng bối ra gì, cũng không có lòng tôn kính với năm đại danh sơn như Tiêu Chính Văn thì cũng đáng chết.
Nếu có thể nhân cơ hội này loại bỏ Tiêu Chính Văn, không chỉ có lợi cho năm đại danh sơn mà cũng rất có lợi có tình hình sau này.
Nghĩ đến đây, ông Tần khẽ cười nói: “Quả nhiên viện trưởng Lạc có kế hay, tôi hiểu rồi. Mấy ngày tới, tôi sẽ đến Giang Trung ép Tiêu Chính Văn nghe theo”.
Nghe thấy thế, Lạc Trường Sinh hài lòng gật đầu nói: “Vậy thì vất vả cho ông Tần rồi, đến lúc đó tốt nhất là gọi trưởng lão võ tông đi cùng để tránh việc Tiêu Chính Văn làm chuyện gì bất lợi với ông Tần”.
Ông Tần hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi!”
Sau khi đưa mắt tiễn ông Tần đi xa, Lạc Trường Sinh và Cổ Thiên Đức nhìn nhau cười, lần này Tiêu Chính Văn chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.
…
Một bên khác, sau khi về đến dinh thự và dặn dò chuyện trong nhà lần nữa, Tiêu Chính Văn đứng lên đi về phía Long Kinh.
Lúc kết thúc chuyến đi đến Âu Lục, Tiêu Chính Văn vốn định đến gặp Thiên Tử để báo lại chuyện ngoài lãnh thổ với Thiên Tử.
Nhưng nhiều ngày nay phải lo mấy chuyện vụn vặt nên mới kéo dài đến giờ.
Nghe nói Tiêu Chính Văn đích thân đến, Thiên Tử cực kỳ vui mừng, cố ý bảo Tần Vũ đích thân đến sân bay Long Kinh đón Tiêu Chính Văn.
Thấy Tiêu Chính Văn bước xuống máy bay, Tần Vũ lập tức bước đến đón rồi ôm lấy Tiêu Chính Văn, sau đó vỗ vai anh nói: “Khá lắm! Giết được mấy cường giả mạnh của Âu Lục, làm rạng danh Hoa Quốc chúng ta”.
Tiêu Chính Văn lại khẽ thở dài nói: “Haizz, bây giờ vẫn chưa phải là lúc nên vui mừng, cường giả ngoài lãnh thổ sắp trở về tập thể rồi, đến lúc đó rất có khả năng phá vỡ trật tự giới thế tục bây giờ, chúng ta phải chuẩn bị cho chuyện này”.
Nghe thế Tần Vũ không khỏi sửng sốt nói: “Cậu Tiêu, ý cậu là lần này cường giả ngoài lãnh thổ sẽ về thế tục một lượt hả?”
Vừa nói, Tần Vũ vừa mời Tiêu Chính Văn lên xe của mình.
Sau khi đóng cửa lại, Tiêu Chính Văn mới trầm giọng đáp: “Anh Tần, học viện võ thuật mà Âu Lục lập ra không phải vì muốn mượn học viên để chèn ép Hoa Quốc mà họ có mục đích khác”.
“Chỉ cần hộp trận pháp trong tòa trận pháp bị lấy đi hết toàn bộ thì những con đường phong ấn giữa vùng ngoài lãnh thổ và thế tục cũng sẽ được mở ra hoàn toàn”.
“Đến lúc đó cường giả ngoài lãnh thổ có thể ra vào tự do, đất nước cũng sẽ thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất vì sự trở về của các cường giả này. Anh có nhớ vụ án mặc áo choàng chuốc rượu tước binh quyền không?”
Nghe thế Tần Vũ không khỏi ngạc nhiên, vội vàng dặn dò tài xế mau chạy đến Thiên Tử Các.
Không lâu sau, Tiêu Chính Văn và Tần Vũ đến Thiên Tử Các.
Thiên Tử đã ngồi trong điện chính đợi Tiêu Chính Văn, thấy Tần Vũ và Tiêu Chính Văn bước vào, Thiên Tử bật cười nói: “Cậu Tiêu, đã lâu không gặp, bây giờ cậu đã là cường giả cảnh giới Thiên Thần số một Hoa Quốc rồi”.
“Tôi rất vui mừng”.
Câu nói cuối cùng của Thiên Tử rất sâu xa.