“Ngoại trừ việc sẽ hại chết mọi người, cậu nói thử cho tôi nghe xem cậu còn có thể làm được gì cho Hoa Quốc?”
Lần này Từ Thiên Thuật thật sự đã luống cuống, con trai ông ta đang ngồi trên khán đài cách đây không xa, chỉ cần một nhát dao tuỳ ý của Kokura Nosuke thì Từ Vĩnh Hạo sẽ đầu lìa khỏi cổ ngay lập tức!
“Hại chết mọi người? Ha ha! Buồn cười chết mất!”
Ánh mắt của Tiêu Chính Văn quét qua một lượt tất cả những gương mặt của người Hoa Quốc đang có mặt tại đây, lạnh lùng hỏi: “Ai trong số mấy người sợ chết thì đứng ra trước!”
Đúng vào lúc này, ông Chu đột nhiên sải bước tiến lên trước, chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn và nói: “Thằng ranh Tiêu Chính Văn, ngay cả tiền bối Từ cũng phải cúi đầu nghe theo, cậu còn không mau câm mồm lại!”
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn nhìn về phía ông Chu: “Ngày hôm đó, lúc ông mạo phạm Thiên Tử ở Thiên Tử Các thì đã đáng chết rồi!”
Nói xong, chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay chỉ điểm!
“Phụt!”
Ông Chu thậm chí còn không kịp hét lên tiếng nào đã biến thành một đống thịt vụn!
“Tiêu Chính Văn, cậu muốn làm gì? Cậu cho rằng đây là Âu Lục sao? Người mà cậu đang đối diện là cường giả ngoài lãnh thổ, lẽ nào cậu thật sự muốn hại chết mọi người?”
Từ Thiên Thuật đột nhiên bừng bừng khí thế, gào lên với Tiêu Chính Văn.
“Hại chết mọi người? Hừ, ông hỏi xem trong số bọn họ có ai sợ chết không? Ông chỉ đang muốn bảo vệ cho con trai mình và người nhà họ Từ mấy người được an toàn phải không?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt chất vấn.
“Cậu nói linh tinh! Tôi đang muốn bảo vệ cho tất cả những người Hoa Quốc có mặt tại nơi này!”
Chỉ là Từ Thiên Thuật vừa nói dứt lời, người dân Hoa Quốc đứng bên dưới bục đồng loạt đứng dậy, lớn tiếng nói: “Ngay cả Thiên Tử cũng đã ngự giá đích thân xuất chinh, chúng tôi không sợ chết!”
“Đúng! Chúng tôi không sợ chết!”
“Chết thì có gì khó khăn, dù tôi có chết ở nơi này thì cũng tuyệt đối không làm một kẻ hèn yếu!”
Tiếng hét của vô số người dân Hoa Quốc chấn động cả đất trời, Từ Thiên Thuật đột nhiên gào xuống bên dưới với vẻ mặt ác độc: “Đám ngu đần!”
“Được! Mấy người không phải muốn chết sao? Vậy… vậy thì tôi cho mấy người được toại nguyện!”
Nhìn thấy Từ Thiên Thuật lại muốn ra tay với người dân Hoa Quốc, ánh mắt Tiêu Chính Văn chợt trở nên sắc lạnh, sải bước đi tới trước mặt Từ Thiên Thuật!
Một tay bóp chặt lấy cổ của Từ Thiên Thuật rồi nhấc bổng ông ta lên khỏi mặt đất.
“Tiêu Chính Văn! Không được vô lễ với tiền bối!”
Hứa Thiên Chí thấy vậy cũng sợ khiếp vía, ông ta là Từ Thiên Thuật đấy!
“Tiền bối? Hừ, ông có biết chữ người viết như thế nào không? Ông có hiểu cái gì gọi là tôn nghiêm không?”
“Không phải ông muốn bảo vệ cho nhà họ Từ sao? Hừ! Được! Vậy thì tôi sẽ hạ lệnh với thân phận là vua Bắc Lương! Người nhà họ Từ bất luận già trẻ đều sẽ bị lăng trì, mỗi người mười tám nghìn nhát dao!”