Rất có khả năng trước khi Trương Lăng Phong và Thiên Lăng Tử đánh nhau đã âm thầm sắp xếp ổn thỏa.
“Ôi trời câu hỏi này của cô làm khó tôi rồi, theo lý thì nhà họ Trương đã tồn tại khá lâu, rất nhiều trận pháp bí mật của Hoa Quốc đều truyền từ nhà họ Trương”.
“Trương Lăng Phong lại xuất thân từ nhà họ Trương, là đối tượng bồi dưỡng quan trọng từ trước đến nay của nhà họ Trương”.
“Nhưng Thiên Lăng Tử cũng không tầm thường, từ khi bước vào Hằng Sơn chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi mà đã đột phá đến cảnh giới Thiên Thần. Mặc dù hiện giờ cậu ta vẫn chỉ là Thiên Thần một sao, có thể so sánh với Tiêu Chính Văn năm đó, nhưng…”
Nói đến đây, ông Lưu cố ý ngừng lại chốc lát, sau đó chắp hai tay sau lưng nói: “Phải biết là năm đó Tiêu Chính Văn phải mất mười mấy năm mới có đạt đến cảnh giới Thiên Thần một sao”.
“Còn Lăng Thiên Tử? Chỉ mất hơn ba năm! Nếu nói một cách không khoa trương thì hai người đấu với nhau, cao thấp có thể phân biệt được ngay. Một người có tư chất cao hơn Tiêu Chính Văn có thể sẽ thua thiên tài thiếu niên của nhà họ Trương được sao? Đúng là câu hỏi khó”.
“Ồ? Vậy theo ý ông Lưu có phải là thực lực hiện giờ của Thiên Lăng Tử có thể so sánh với Tiêu Chính Văn năm đó?”
Lâm Tuyết cố ý đặt câu hỏi.
“Thật ra, hiện giờ rất nhiều cao thủ quay về đều có thái độ nghi ngờ video Tiêu Chính Văn đánh bại tất cả cường giả ngoài lãnh thổ năm đó, một Thiên Thần một sao lấy đâu ra thực lực mạnh như thế, chắc chắn trong đó có bí mật gì đó khác”.
Ông Lưu xoay chuyển đề tài lưu loát, dẫn dắt đến cuộc chiến giữa Tiêu Chính Văn và các cường giả ngoài lãnh thổ ở ngoài Long Kinh.
“Nhưng lúc đó truyền thông nổi tiếng cả thế giới đều có mặt tại hiện trường, vẫn còn những đoạn video phát sóng trực tiếp hiện trường lúc đó”.
Lâm Tuyết nhíu mày khó hiểu nói.
“Tại vì cô ít hiểu biết về võ thuật, trận pháp thường vô hình, nói cách khác cô đứng ở đây, nếu tôi ở trong vòng mấy chục cây số dùng trận pháp giúp cô, cô cũng có thể giết được một con hổ dữ trong tích tắc”.
“Với võ tông, đây không phải là bí mật, hơn nữa đạt đến cảnh giới Thiên Thần, có thể dùng rãnh trời để miêu tả về sự cách biệt giữa những tầng cảnh giới”.
“Tiêu Chính Văn chỉ là Thiên Thần một sao, cậu ta lại có thể giết được nhiều cường giả cảnh giới Thiên Thần ba sao như thế nào? Lượng thông tin bên trong quá nhiều, tôi nghĩ tôi không nói mọi người cũng sẽ có câu trả lời”.
Ông Lưu cười nhạt nói.
“Ý ông là người năm đó đánh bại cường giả ngoài lãnh thổ không phải là Tiêu Chính Văn mà là một người khác à?”
Lâm Tuyết hỏi ngược lại.
“Đúng thế, ví dụ như là tôi bảo một phụ nữ yếu đuối như cô vào trong núi tìm một con hổ dữ, sau đó giết nó, cô có thể làm được không?”
“Kết quả rất dễ thấy, đây là sự cách biệt về thực lực, không phải quyết tâm là có thể làm được. Thế nên Tiêu Chính Văn mới lựa chọn ở ẩn sau trận đấu đó, không dám lộ mặt ra ngoài”.
Ông Lưu cười khẩy nói.
Ông Lưu vừa thốt ra lời này, ngay cả Lâm Tuyết cũng không ngừng gật đầu.
Mặc dù sau khi linh khí khôi phục, cơ thể mỗi người đều nảy sinh biến hoá rất lớn, không chỉ có sức đề kháng mạnh hơn mà sức lực cũng tăng hơn không ít.
Thế nhưng đồng thời những con dã thú cũng trở nên hung hãn hơn!
Bảo Lâm Tuyết đi đối phó với một con mãnh hổ rõ ràng chẳng khác gì bảo cô ta đi làm mồi cho nó!