Vậy trận chiến năm đó của Tiêu Chính Văn không phải cũng giống thế sao?
Đối diện với mười mấy cường giả ngoài lãnh thổ, hơn nữa đều là cao thủ cao hơn anh một, hai bậc, Tiêu Chính Văn cũng giống như Lâm Tuyết bây giờ, còn mười mấy cường giả vùng ngoài lãnh thổ thì chẳng khác gì con mãnh hổ.
Kết quả của cuộc đối đầu căn bản không cần phải đoán, mọi người đều đã biết rõ mồn một.
“Vậy nên trận chiến năm đó, nếu là Tiêu Chính Văn giao đấu thật, thì cô cho rằng có hợp lý không?”
Ông Lưu chắp hai tay sau lưng, cao ngạo lên tiếng.
Lời này vừa mới thốt ra, mọi người xung quanh cũng đều ngơ ngác!
Dù gì ông Lưu cũng là một trong số những cao thủ ở Hoa Sơn, lời ông ta nói rất đáng tin cậy.
Hơn nữa, chỉ có người trong giới võ thuật thật sự mới hiểu những gì mà Tiêu Chính Văn phải đối diện năm đó rốt cuộc là thách thức lớn tới mức nào!
Nói cách khác, người bình thường có thể bị che mắt, nhưng ông Lưu không thể bị trò mèo này lừa gạt!
Vả lại, khi võ tông ngày một phát triển, bây giờ ngày càng có nhiều người bình thường đều hiểu cách biệt giữa mỗi cảnh giới lớn đến mức nào!
Chưa cần nói tới cảnh giới Thiên Thần, dù là cảnh giới chiến thần thì cách biệt giữa mỗi cảnh giới cũng như trời với đất!
Giống như Thiên Lăng Tử, mặc dù đã đạt tới thực lực Thiên Thần một sao đỉnh cao.
Thế nhưng chỉ cần gã vẫn chưa đột phá lên cảnh giới Thiên Thần hai sao thì khi đối diện với cường giả ở cảnh giới Thiên Thần hai sao, gã cũng chỉ như con kiến mà thôi!
Sức mạnh mà hai người có thể điều động căn bản không ở cùng một trình độ, như vậy thì còn đánh thế nào được nữa?
“Ông Lưu, vậy chẳng phải trước kia Tiêu Chính Văn đã mượn sức mạnh của người khác và lừa gạt tất cả mọi người sao?”
Lâm Tuyết lại hỏi tiếp.
“Ừ, cuối cùng cô cũng hỏi đến vấn đề mấu chốt rồi, tôi nghĩ có lẽ mấy người đều nhớ rõ trận chiến đó, cảnh tượng dị thường xuất hiện trên bầu trời, chín ngôi sao vô cùng chói mắt, ánh sáng thậm chí còn lấn át cả mặt trời!”
“Đó chính là tuyệt kĩ Thiên Tinh Cửu Diệu nổi danh của Hạo Thiên – Sáng Thế Chủ trong phái Quang Minh! Mấy người phải biết rằng Hạo Thiên là cao thủ cảnh giới Nhân Vương, một kẻ ở cảnh giới Thiên Thần một sao như Tiêu Chính Văn sao có thể học được kiến thức đã bị thất truyền của ông ấy chứ?”
“Nếu như nói năm đó Tiêu Chính Văn chỉ là một con rối, mà sau lưng cậu ta là Hạo Thiên – Sáng Thế Chủ thay cậu ta ra tay, vậy thì tất cả những chuyện này đều dễ dàng giải thích!”
“Dù là cao thủ trở về từ vùng ngoài lãnh thổ thì căn bản cũng chẳng thể chiến thắng được Hạo Thiên ở cảnh giới Nhân Vương! Giữa bọn họ là cách biệt cảnh giới rất lớn, bất cứ cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần nào cũng chỉ nhỏ bé như con kiến khi ở trước mặt cường giả ở cảnh giới Nhân Vương!”
“Cũng chính bởi vì điểm này nên các danh sơn đều kín tiếng phê bình trận chiến ngày hôm đó của Tiêu Chính Văn. Hơn nữa, tổ chức như phái Quang Minh cũng rất thần bí, nửa chính nửa tà!”
“Theo những gì tôi biết, rất nhiều cao thủ Hoa Quốc chúng ta đều chết trong tay Hạo Thiên. Tiêu Chính Văn cấu kết với loại người này thì có khác biệt gì so với việc bán nước cầu vinh? Vậy nên tôi vẫn luôn cho rằng Tiêu Chính Văn ở ẩn là do lo lắng hành động xấu xa của mình sẽ bị bại lộ!”
Ông Lưu vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn ông ta!
Ông ta nói không sai, nếu như là Hạo Thiên ra tay, vậy thì mười mấy cường giả vùng ngoài lãnh thổ ở cảnh giới Thiên Thần kia dẫu sao cũng không phải là đối thủ!