“Mày chết đi cho tao!”
Lúc này, ở trong mắt Thiên Lăng Tử, Tiêu Chính Văn đã là một người chết!
Không ngoài dự liệu, chỉ trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn như đã hoá thành một đống thịt vụn!
Trương Lăng Phong nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi nhíu mày, hắn đã từng tận mắt chứng kiến chiến lực trước đó của Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa, mỗi một trận chiến, Tiêu Chính Văn đều sẽ tung ra con dao quân đội năm cạnh!
Nhưng hôm nay sao lại không thấy Tiêu Chính Văn sử dụng con dao quân đội năm cạnh?
Mà anh lại dùng một chiếc lá cây?
Chuyện này hơi kỳ quặc nhỉ?
Dù bốn năm trước Tiêu Chính Văn đã đạt tới cảnh giới Thiên Thần một sao, thì cách biệt cũng không thể lớn như vậy chứ?
Lúc Trương Lăng Phong vẫn còn đang suy nghĩ, chỉ thấy chiếc lá đó xuyên qua tầng tầng kiếm võng mà chẳng tạo ra chút động tĩnh nào, cứ thế không lực cản bay về phía Thiên Lăng Tử!
Sau đó, dưới ánh mắt hết sức kinh ngạc của Thiên Lăng Tử, chiếc lá xuyên thẳng từ yết hầu qua cơ thể gã!
“Phụt!”
Sau khi chiếc lá kia xuyên qua, chỉ thấy máu từ trên đỉnh đầu của Thiên Lăng Tử phun lên cao hơn ba mét!
“Bộp!”
Đầu của Thiên Lăng Tử rớt xuống đất, đôi mắt kia cho đến chết vẫn trợn trừng, không dám tin tất cả những chuyện này đều là thật!
“Ôi!”
Trương Lăng Phong nhìn thấy cảnh tượng này, suýt thì đái cả ra quần!
Con mẹ nó, cảnh tượng này là thật sao?
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy da đầu tê rần lên, tay chân đều đang lạnh buốt!
Chỉ trong nháy mắt, mồ hôi lạnh đã thấm ướt toàn bộ quần áo trên người hắn.
Còn Tiêu Chính Văn lại giống như một người chẳng liên can gì, thoải mái sải bước đi sượt qua bên người Trương Lăng Phong!
Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn đi lướt qua người hắn, Trương Lăng Phong không tự chủ được mà quỳ xuống đất!
“Xin… xin tha mạng!”
Trương Lăng Phong hô lên, khấu đầu với bóng lưng của Tiêu Chính Văn.