Tiêu Chính Văn đâu còn tâm tư cải trang thành Tiểu Thái Tông gì đó nữa?
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với việc này, mấy người vẫn nên mời người tài giỏi khác đi!”
Tiêu Chính Văn chẳng buồn nghĩ ngợi đã lên tiếng từ chối.
Nếu như không phải nể tình Tiểu Thái Tông cũng đổ máu nơi sa trường vì Hoa Quốc thì Tiêu Chính Văn đã cho người tiễn khách từ lâu.
Bây giờ vẫn có thể ngồi xuống thong thả nói chuyện với Quý Thiên Hà đã đủ nể mặt đối phương lắm rồi!
“Cậu nói cái gì?”
Quý Hải lập tức nổi điên, vốn dĩ hắn đã chẳng ưa gì Tiêu Chính Văn, bây giờ Tiêu Chính Văn lại dám cự tuyệt thẳng mặt ý tốt của nhà họ Quý bọn họ?
“Tôi nói xin mấy người mời người tài giỏi khác, tôi không có hứng thú với việc này!”
Tiêu Chính Văn nhắc lại lần nữa.
“Gặp nhiều kẻ ngạo mạn nhưng chưa thấy ai điên cuồng giống như cậu! Cậu có biết có thể lấy danh nghĩa của Tiểu Thái Tông tung hoành khắp thế gian là chuyện tốt bao nhiêu người mơ còn chẳng được hay không?”
“Hơn nữa cậu có thể cậu mạo danh Tiểu Thái Tông là niềm vinh hạnh cho phần mộ tổ tiên nhà mấy người! Cậu…”
Không đợi Quý Hải nói xong, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng đứng dậy nói: “Xin lỗi, tôi vẫn còn có việc phải làm, không thể tiếp mấy người được nữa, người đâu, tiễn khách!”
Thấy Tiêu Chính Văn thật sự đứng lên định rời đi, Quý Hải giận tím mặt, lập tức đứng phắt dậy.
Không đợi hắn lên tiếng mắng chửi, Quý Thiên Hà đã vội vàng ngăn lại, cướp lời trước: “Chàng trai trẻ, đừng vội kích động, chỉ cần cậu đồng ý thì ở Hoa Quốc này cậu sẽ dưới một người mà trên cả vạn người đó!”
“Ngoại trừ Thiên Tử ra thì bất cứ ai cũng phải khom lưng uốn gối trước cậu!”
“Tôi biết trước đây cậu đã đắc tội với người của Thiên Sơn ở trong đại hội võ lâm, chỉ cần cậu được bảo vệ bởi thân phận của Tiểu Thái Tông, đừng nói là Thiên Sơn, dù là năm đại danh sơn thì chắc chắn cũng không dám làm gì cậu!”
“Hơn nữa cậu nên biết rõ ba chữ Tiểu Thái Tông đại diện cho điều gì. Có thể nói, chỉ cần là thứ cậu có thể nghĩ tới thì cậu đều có thể đạt được bất cứ lúc nào!”
So với Quý Hải, Quý Thiên Hà ăn nói dễ nghe hơn nhiều.
Thấy không ép buộc được thì bắt đầu dụ dỗ Tiêu Chính Văn.
Thấy Quý Thiên Hà lần lượt kể ra từng lợi ích, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, nói: “Dù không mượn tên tuổi của Tiểu Thái Tông thì tôi cũng đã dưới một người trên vạn người rồi!”
“Đối với tôi mà nói, tất cả danh lợi trên thế gian quan trọng lắm sao?”
Nói xong, Tiêu Chính Văn quay người rời đi!
Quan trọng lắm sao?
Câu nói này giống như một cái tát rất kêu giáng thẳng lên trên mặt Quý Thiên Hà.