Có thể nói lần này Đông Phương Tuyết Ngưng đột nhiên trở lại Hoa Quốc cũng là do bất đắc dĩ!
Trước đây lấy một địch ba, Đông Phương Tuyết Ngưng đã bị trọng thương.
Mà mấy gia tộc lớn lại âm thầm phái cao thủ với ý đồ dồn cô ta vào chỗ chết!
Nếu như không về nước thì Đông Phương Tuyết Ngưng cũng chỉ còn đường chết mà thôi!
So với Tiêu Chính Văn của mấy năm trước, Đông Phương Tuyết Ngưng căn bản không thể làm được việc một người áp chế cả một quốc gia!
“Chuyện năm xưa đều qua cả rồi, cô nhận lấy viên Phá Cảnh Đan này đi!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa rút ra một cái bình sứ từ trong lòng, lấy ra một viên Phá Cảnh Đan rồi đưa cho Đông Phương Tuyết Ngưng!
“Anh Tiêu, tôi không thể nhận! Mọi hành động ngày hôm nay chỉ là vì đám hèn hạ đó căn bản không xứng làm bạn với anh Tiêu, giết bọn chúng là để răn đe đám người kia!”
“Hoà bình bây giờ của Hoa Quốc là nhờ biết bao nhiêu người dùng xương máu để đổi lại, mục đích chính là để cho muôn dân có thể an cư lạc nghiệp, tuyệt đối không thể để cho đám cậu ấm cô chiêu kia tuỳ tiện làm bừa!”
Đông Phương Tuyết Ngưng hoang mang từ chối.
“Không, tôi cho cô Phá Cảnh Đan không phải vì hành động ngày hôm nay của cô!”
“Ba năm trước, vì cứu giúp một cặp vợ chồng Hoa Duệ mà cô đã đắc tội với ba gia tộc lớn của Âu Lục, ba cường giả ở cảnh giới Thiên Thần uy hiếp cô giao nộp hai người họ thì sẽ tha cho cô được sống!”
“Thế nhưng cô liều chết không nghe theo, lại còn đánh giết ba người họ tới dưới chân núi Anos! Người cô cứu chính là một nhà sinh vật học của Hoa Quốc chúng ta, bất cứ ai dốc sức vì Hoa Quốc thì đều là chiến hữu của Tiêu Chính Văn tôi!”
“Viên Phá Cảnh Đan này có thể giúp cô sớm ngày bình phục!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn nhét viên Phá Cảnh Đan đó vào trong tay Đông Phương Tuyết Ngưng.
“Anh Tiêu…”
Đông Phương Tuyết Ngưng nghe thấy hai chữ chiến hữu thì cảm động tới mức nước mắt lưng tròng!
Hai chữ này chính là sự khẳng định tốt nhất về cô ta!
“Sao cô lại tìm tới đây được thế?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn Đông Phương Tuyết Ngưng.
Nghe Tiêu Chính Văn hỏi, Đông Phương Tuyết Ngưng mới cười khổ nói: “Là Trương Lăng Phong, anh ta nói bị anh cướp mất hoa Tử Tiêu, trong lòng ấm ức vô cùng! Hơn nữa đám người Ngô Lân lại quá nghênh ngang, muốn người ta không chú ý tới cũng không được!”
“Cả Hoa Quốc này, người có thể không coi đám người Ngô Lân ra gì, ngoại trừ anh Tiêu ra thì e rằng không có người thứ hai nữa! Vậy nên tôi mới bám đuôi theo tới tận đây!”
“Anh Tiêu, năm đó anh…”
Chỉ mới vài năm ngắn ngủi, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn khác xa so với người đàn ông bá đạo, chém giết quả quyết mà cô ta quen biết khi trước.
Thậm chí loại người như Ngô Lân lớn giọng trước mặt mà Tiêu Chính Văn cũng có thể nhẫn nhịn được.
Điều này nói lên rằng, Tiêu Chính Văn cũng bị trọng thương trong trận chiến với cường giả vùng ngoài lãnh thổ năm xưa.
Ngoài ra, bây giờ cô ta hoàn toàn không thể cảm nhận được hơi thở của cường giả từ trên người Tiêu Chính Văn nữa.
Có lẽ chính bởi vì nguyên nhân này nên Tiêu Chính Văn mới lựa chọn ở ẩn.
Dù gì anh cũng là một nhân vật trong truyền thuyết, chỉ cần anh vẫn còn sống thì đã đủ để trấn áp những kẻ có mưu đồ bất chính!