Tần Vũ thấy Trần Hoa An đã từng này tuổi mà còn khóc lóc thảm thương như vậy thì không khỏi động lòng trắc ẩn!
“Thật ra muốn bảo vệ cho nhà họ Trần thì chỉ cần một câu nói của vua Bắc Lương. Thế nhưng nhà họ Trần ông biết làm sao để rửa sạch cho hết mọi tội trạng khi trước? Nếu như so về danh vọng, tiền tài, chưa nói tới nhà họ Trần của ông, những môn chủ võ tông bên ngoài cửa kia đều phải dựa vào vua Bắc Lương hết đó!”
“Có câu nghiệp quật không chừa một ai, sự đến nước này, tôi chỉ có thể nhắc việc này với vua Bắc Lương mà thôi, còn về việc vua Bắc Lương có thể gặp ông hay không, gặp ông lúc nào thì tôi thật sự không nói chắc được!”
Tần Vũ không ngừng lắc đầu thở dài, nói.
Dẫu sao vật đổi sao dời, nếu như ban đầu khi anh ta tìm tới nhà họ Trần, Trần Hoa An có thái độ này thì giờ Tần Vũ có nói giúp mấy câu cho nhà họ Trần, xin Tiêu Chính Văn tha mạng cho họ cũng không khó!
Thế nhưng bây giờ, hàng dài người đang xếp hàng bên ngoài cửa.
Dù Tiêu Chính Văn có trở về, chính sự còn xử lý chưa xong, đâu có thời gian mà đi gặp Trần Hoa An cơ chứ?
“Hừ! Ông nội, theo cháu thấy tên họ Tần này không hề muốn giúp nhà họ Trần chúng ta! Vả lại, giới truyền thông cả nước đều nằm trong tay chúng ta, vua Bắc Lương dám làm gì chúng ta chứ!”
Tần Vũ vừa dứt lời, nam thanh niên đứng sau lưng Trần Hoa An đã tiến lên trước một bước, đỡ Trần Hoa An dậy rồi lớn tiếng quát tháo.
“Hỗn xược!”
Trần Hoa An giơ tay giáng một cái tát rất mạnh lên trên mặt của nam thanh niên đó.
Bây giờ đã tới giây phút sinh tử tồn vong của nhà họ Trần rồi, truyền thông gì? Thân phận địa vị gì?
Ở trước mặt vua Bắc Lương, những thứ này có tác dụng sao?
Hơn nữa, ngay tới vương thất Lý Tâm người ta cũng dám tiêu diệt, dòng chảy lưu truyền của năm đại danh sơn cũng dám cắt đứt, một nhà họ Trần nhỏ bé, ở trong mắt người ta chẳng là cái thá gì!
“Trần Hoa An, mấy người trở về đợi đi, tám mươi phần trăm Tiêu Chính Văn không có thời gian gặp mấy người đâu, sớm biết sẽ có ngày này sao ban đầu còn làm thế? Nguỵ tạo chứng cứ giả, sỉ nhục anh hùng, mấy người đã phạm phải điều tối kỵ của Tiêu Chính Văn!”
“Thứ mà mấy người sỉ nhục không chỉ là nhà họ Tiêu mà còn cả hai trăm nghìn tướng sĩ quân Phá Long đóng quân ở Bắc Lương, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua được!”
Đại trưởng lão võ tông lạnh lùng nhìn Trần Hoa An, trầm giọng nói.
Lời này vừa mới thốt ra, hai ông cháu Trần Hoa An lập tức bị doạ sợ!
“Vâng…vâng! Tôi hiểu rồi!”
Trần Hoa An nước mắt lưng tròng gật đầu lia lịa, sau đó được cháu trai đỡ đi ra khỏi cửa.
Mà lúc này, Sở Hồng Thiên cũng chắp hai tay sau lưng chạy tới hóng chuyện!
Ông ta vừa nhìn đã nhận ra ngay mấy người Lạc Trường Sinh bên trong đám người, đúng là thế sự vô thường!
Nghĩ tới đây, Sở Hồng Thiên cười lạnh lùng, nói: “Ôi chao, đây không phải viện trưởng Lạc Trường Sinh của học viện kiếm thuật Thiên Sơn à? Sao thế, không phải cậu nói phải đấu một trận với Tiêu Chính Văn ư?”
“Cậu đấu đi chứ!”
Giọng nói của Sở Hồng Thiên rất lớn, mọi người đang có mặt đều nghe thấy rõ mồn một!
Đặc biệt là Lạc Trường Sinh đã bị mấy câu nói này của Sở Hồng Thiên sỉ nhục, đỏ mặt tía tai!